Giao diện tiếp cận

“Said I love you… but I lied” Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

“Said I love you… but I lied”

Lời yêu của anh như bóng bay về trời

Chỉ còn một ngày nữa là ngày… Cái ngày mà cách đây một năm tôi và anh chấm dứt một cuộc tình đầy niềm vui, hạnh phúc trong sự bất ngờ của bản thân tôi và tất cả bạn bè hai đứa…

Tôi và anh cùng học chung dưới một mái trường trung học phổ thông. Anh học trên tôi một khóa. Cái vẻ bề ngoài rất duyên cùng sự giỏi giang, năng động nơi anh đã thu hút tôi; Và anh cũng nói rằng ngoại hình khá ưa nhìn, nét dịu dàng cùng một giọng hát trầm ấm của tôi đã thu hút anh ngay từ những ngày đầu tôi mới vào cấp ba. Mới vào trường, tôi đã được giao phụ trách mảng văn nghệ cho cả khối 10, còn anh làm công tác đoàn trường nên tôi và anh càng có nhiều cơ hội để gặp gỡ, trò chuyện cũng như trao đổi công việc với nhau. Xen lẫn những buổi tập văn nghệ là những ánh mắt nhìn trộm thật nhanh, là những câu nói gán ghép của thầy cô, bạn bè và đặc biệt là những câu “tán vụng về” của anh, nhưng tất cả đều làm tôi rung động. Không biết từ lúc nào chúng tôi đã trở thành một đôi. Chúng tôi luôn chia sẻ với nhau những chuyện buồn lẫn vui trong cuộc sống và động viên, giúp đỡ nhau trong học tập. Thành công đầu tiên của chúng tôi đó là việc anh đỗ vào đại học với một số điểm không hề thấp.

 

Những ngày anh đi học

Nhận được giấy báo đỗ đại học, anh và cả gia đình tràn ngập trong hạnh phúc, tự hào và anh cũng không quên chia sẻ với tôi niềm vui ấy. Tôi cũng vui mừng, hạnh phúc không kém gì anh nhưng sâu thẳm lòng mình tôi cũng nhận ra một nỗi buồn vì sắp phải xa anh. Những ngày cuối ở nhà trước khi đến với cuộc sống sinh viên cũng là lúc tôi vẫn trong kỳ nghỉ hè năm lớp 11, vì vậy anh luôn dành nhiều thời gian hơn cho tôi vì anh cũng biết rằng sắp tới đây chúng tôi sẽ không có nhiều thời gian gặp nhau như trước nữa và một cuộc sống mới sẽ mở ra đối với hai chúng tôi.

Ngày anh đi nhập học, tôi tặng anh một bộ sách “Quà tặng cuộc sống”, với mong muốn dù thế nào anh vẫn luôn trân trọng những giá trị của cuộc sống cùng với một lời hứa: “Sang năm em sẽ quyết tâm thi đỗ đại học”. Về phía anh, anh đã lùng sục khắp cả thị xã để mua tặng tôi một chiếc chuông gió với những ngôi sao màu đỏ để tôi treo trước cửa sổ cạnh bàn học với lời nhắn đầy yêu thương: “Đấy là những ngôi sao may mắn sẽ theo em và đem lại may mắn cho em. Khi những tiếng chuông vang lên cũng là lúc ba tiếng “anh yêu em” ngân lên. Anh không những sẽ trân trọng những giá trị của cuộc sống mà sẽ luôn trân trọng tình cảm của chúng ta. Anh sẽ chờ để được đón em dưới thủ đô hoa lệ”. Xúc động không nói nên lời, tôi chỉ biết nép vào bờ vai rộng lớn của anh…

Thị xã nhỏ bé nơi chúng tôi ở cách Hà Nội không xa lắm nên rất thuận tiện cho việc đi lại. Thời gian đầu, cuối tuần nào anh cũng về, đây cũng là điều dễ hiểu của một sinh viên năm nhất khi chưa quen với việc xa nhà. Và với anh còn một lý do đặc biệt nữa là nơi ấy có người con gái mà anh yêu thương. Cứ mỗi lần anh về, sau khi gặp bố mẹ, việc đầu tiên anh làm là tìm tôi, có những lần anh đợi tôi hàng giờ trước cổng trường và chúng tôi có những buổi đi chơi, ăn uống vui vẻ không biết chán. Ít gặp nhau nhưng tình cảm chúng tôi ngày càng thân thiết và có cái gì đó “người lớn” hơn khi đã biết nghĩ cho tương lai. Tôi kể cho anh về chuyện học hành, trường lớp, thầy cô của tôi. Anh hào hứng kể cho tôi nghe về cuộc sống sinh viên xa nhà, về trường lớp, bạn bè mới, về Hà Nội,… Những chuyện anh kể như tiếp cho tôi thêm sức mạnh trong quyết tâm thi đỗ đại học. Thi đỗ đại học không chỉ vì gia đình, vì tương lai mà còn là vì được gần anh.

Thời gian sau đó, anh ít về hơn, có lẽ anh đã phần nào quen với cuộc sống xa nhà và phần nhiều do công việc học tập bận bịu hơn trước, tôi thầm nghĩ vậy. Đó cũng chính là khoảng thời gian “nước rút” trong việc ôn thi tốt nghiệp và đại học của tôi. Mặc dù không về thăm tôi được nhưng anh thường xuyên gọi điện động viên, dặn dò tôi phải học tập tốt và thi đỗ đại học. Tôi luôn coi sự hy vọng và những lời động viên của anh là một động lực để mình phấn đấu và cuối cùng những cố gắng của tôi cũng đã được đền đáp bằng tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi và giấy báo trúng tuyển vào trường đại học mà mình mong muốn.
 

Tôi vào đại học

Bao vui mừng, hồi hộp, háo hức tôi “ khăn gói quả mướp” ra Hà Nội quyết tâm học tập thật tốt để mai này có một cuộc sống sung túc. Những ngày đầu của cuộc sống sinh viên, lạ nước lạ cái, anh như là “cái bóng” của tôi trong mọi việc. Anh tìm cho tôi nhà trọ, nơi cách không xa lắm so với chỗ anh ở. Anh thường đưa tôi đi học, đón tôi về nhà trọ, anh đi chợ, nấu cơm cùng tôi, những chiều anh được nghỉ học, anh đưa tôi đi chơi quanh Hà Nội. Gặp nhau gần như cả ngày nhưng tối về là nhắn tin, những câu nói ngọt ngào mà theo anh là chỉ có thể nói qua tin nhắn không dễ gì nói được trực tiếp bằng lời. Tôi chìm ngập trong hạnh phúc, không phải suy nghĩ gì về anh mà chỉ lo cố gắng học tập tốt. Kỳ một năm thứ nhất, tôi đạt được kết quả khá tốt trong lớp. Bạn bè xung quanh ai cũng ghen tỵ khi tôi học hành tấn tới lại có một anh chàng người yêu tốt bụng, quan tâm hết mực, nhiều lúc tôi cũng đã nghĩ mình thật may mắn.

Sang đến kỳ hai, anh bắt đầu chuyển nhà với lý do “để đi học cho gần”. Tôi cho đó cũng là hợp lý, cho anh đỡ vất vả, hơn nữa tôi cũng đã dần quen với cuộc sống mới,. Chúng tôi bắt đầu ít gặp nhau hơn, rồi có những lần anh lỡ hẹn. Yêu anh, tôi tự nghĩ ra những lí do để tự giải thích cho chính mình: “Có thể công việc học tập của anh vất vả, năm hai rồi dân kỹ thuật như anh chắc phải đi nhiều, thực hành nhiều, ngoài mình anh cũng phải có những công việc khác. Những điều đó là vì tương lai của hai đứa”.

Mùng 1.4 năm ngoái, như mọi tối, khi xong xuôi tất cả mọi công việc chúng tôi bắt đầu nhắn tin cho nhau. Ban đầu là hỏi thăm thông thường, tin nhắn cuối cùng anh chúc tôi ngủ ngon và thêm ba chữ in hoa: “ANH YÊU EM”. Tôi nhận ra đã lâu lắm rồi anh đã không nói điều này với tôi và tôi hạnh phúc nhắn tin cảm ơn anh và mỉm cười hạnh phúc.

Hôm sau, hôm sau nữa,… anh không đến cũng không gọi điện hay nhắn tin cho tôi. Tôi định gọi cho anh nhưng vì sĩ diện của người con gái tôi đã không làm điều đó. Nhưng tôi không đủ kiên nhẫn cho sự chờ đợi, trong tôi xuất hiện cảm giác lo lắng rằng có chuyện gì đó đang xảy ra với anh. Tôi quyết định nhắn tin cho anh, nhưng một tin nhắn ngắn gọn được gửi lại từ anh: “Hôm 1.4 anh bảo em rồi còn gì”. Tôi hoang mang không biết chuyện gì nên đã nhắn tin bảo anh giải thích. Tôi như “chết điếng” khi anh nói rằng, mùng 1.4 anh nói “ANH YÊU EM”  và đó là lời nói dối. Những tin nhắn tiếp theo của anh càng làm tim tôi như nghẹn lại. Anh nói rằng anh không còn yêu tôi nữa, giờ đây anh đang yêu em gái một người bạn cùng lớp đại học. Anh mong tôi tìm được một người đàn ông khác yêu tôi hơn anh đã yêu tôi.

Tôi choáng váng, quay cuồng, lẫn lộn trước những tin nhắn của anh nhưng tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Với bản tính khá mạnh mẽ và có phần sĩ diện, tôi đã không níu kéo anh thêm một câu nào nữa, lời nhắn tạm biệt được tôi gửi đi và tôi nằm xuống giường. Tôi cố gắng để không khóc nhưng nước mắt lại trào ra ướt đẫm khuôn mặt nóng bừng. Tôi  không biết đó là những giọt nước mắt của uất hận, của tủi nhục vì bị anh lừa dối hay những giọt nước mắt vì yêu anh… Trong bóng tối của căn phòng, một cảm giác thất bại và bị lừa dối xâm chiếm tôi. Tại sao anh lại có thể lấy ngày cả thế giới nói những lời nói dối vui vẻ, hài hước với nhau để gửi đến tôi lời nói yêu giả dối? Trong đầu tôi là những hình ảnh của anh và một cô bé trẻ trung, xinh đẹp đang sánh bước bên nhau. Những cảm giác ấy luôn ám ảnh tôi hàng tuần sau đó. Anh không nhắn tin, gọi điện cho tôi nữa. Tôi đau khổ, thèm khát anh lại yêu tôi, được anh chăm sóc yêu thương, chiều chuộng như trước đây. Lòng ích kỉ khiến tôi nghĩ anh sẽ bị trả giá vì việc làm này.

Một năm đã trôi qua, tôi và anh không hề liên lạc với nhau, chỉ tình cờ biết được những thông tin về nhau qua bạn bè. Qua bạn bè tôi được biết anh đã chia tay với cô bé một thời gian ngắn sau cái ngày 1.4 đau khổ ấy. Còn tôi, đã có không ít những người đàn ông đến với tôi, họ hơn hẳn anh về kinh tế hay địa vị xã hội nhưng tôi vẫn không thể nhận lời yêu  vì trong tôi luôn có cảm giác thiếu thốn một cái gì đó mà chính tôi cũng không thể gọi tên được. Giờ đây cuộc sống của tôi và anh vẫn là hai thế giới khác biệt nhưng tôi vẫn luôn cảm giác có một mối liên hệ đặc biệt nào đó giữa hai chúng tôi…

* Tiêu đề bài viết bằng tiếng Anh là do Tâm sự bạn trẻ đặt, có nghĩa là: “Anh nói “Anh yêu em” nhưng anh đã nói dối”.

Nguyễn Thị Kiều Chinh (HV Báo Chí và Tuyên Truyền)

Lượt xem: 879

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn



Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 10
Lượt truy cập: 36474964

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik