Những con hạc giấy Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Reng… reng…
Nó gục đầu xuống bàn sau tiết học môn Giáo dục công dân thật mệt mỏi. Trong các môn học, nó ghét nhất môn này, vừa khô khan, khó nuốt, bà giáo già lại như một kẻ gây mê cứ trút vào đầu nó những câu khó hiểu. Nào là luật dân sự, hình sự, tùm lum luật… Nó thấy như đôi chân mình đang đi trên mây, chẳng bao giờ chạm đất trong tiết học của bà giáo này.
Cố gồng mình cho đến cứng đơ người, nó nghe tiếng chuông đổ dài, lắc lắc mạnh cái đầu, nó cười, nụ cười đắc ý. Lớp trưởng lên thông báo:
- Hai tiết học kế tiếp là môn toán. Một thầy giáo thực tập sẽ dạy. Các bạn nhớ chú ý nghe giảng bài.
Nghe quá như mệnh lệnh của cô giáo chủ nhiệm. Nó ngao ngán, ngáp thật dài như thêm một trận bùa mê của người kế tiếp.
Lại làm động tác như một thói quen truyền kiếp mà chỉ nó mới có, ngẩy ngẩy cái đầu với mái tóc lùm xùm vừa mới uốn chiều hôm qua. Có tiếng kêu con Hạnh ngồi kế bên.
- Đi mua cái gì đó ăn mày ơi. Buồn ngủ quá.
- Ừ, thì đi. Tao đâu hơn gì mày. Tao mới từ trên thiên đình xuống nè - Con Hạnh trề môi.
- Mày xem phim Hồng Kông riết rồi lậm luôn. Tối ngày cứ ở trên trời thấy toàn Ngọc Hoàng, Thiên Lôi, Cung nữ… Mà tao thấy ở trên đó chẳng bao giờ ăn thịt, ăn cá, ăn tôm sao mà có dinh dưỡng để sống chứ? Tao thấy toàn là ăn đào tiên, mấy trái đó giống trái táo, trái lê ngoài chợ họ bán, có khác gì đâu. Đúng là chỉ trên trời mới sống vậy. Xuống dùm tui đi bà cô - Nó nhìn con Hạnh phán một câu.
- Ừ. Nhìn mày giống nhân vật Đào được miêu tả trong truyện ngắn Mùa lạc, đẩy đà như thế mới tốt nhỉ - Con Hạnh phanh phui.
- Rõ khổ, văn chương như mày không nhìn nhận sự khác biệt hoàn toàn giữa con Hạnh bạn mày và bà Đào trong truyện ngắn Mùa lạc.
Có tiếng cười khoái chí phía sau. Nó ngoảnh đầu lại, thấy thằng Tuấn tưng tưng, cái biệt danh do chính nó đặt cho.
“Chim quyên có bạn có bầy. Chứ đâu cô Hạnh, cô Thùy lẻ loi”.
Thằng Tuấn ý nói, đẫy đà như con Hạnh và xấu như con Thùy, chắc cả đời chẳng ai yêu.
Mặt kệ lời trêu chọc của thằng Tuấn. Nó lại nhìn thằng Quân đang ngồi kế bên cửa sổ, xếp xếp mấy con hạc giấy vô hồn. Cứ giờ ra chơi, nó lại lôi cái hộp giấy nhiều màu ra xếp. Mấy đứa bạn hỏi thì chẳng bao giờ nó nói, chỉ nở nụ cười nhiều ẩn ý, hoài nghi.
- Chắc tình trường thất bại, thoái ẩn giang hồ đây. Thế nên mới ngồi xếp hạc chờ thời tấn công đối thủ chớ. Mấy đứa này xem vậy chứ ghê gớm lắm không phải vừa đâu.

Theo nhận xét của những đứa con gái khác về Quân thì nó cũng đồng tình. Đẹp trai, hiền, dễ thương, ít nói lại học giỏi. Hình như ông trời có sự không công bằng trong chuyện nhan sắc. Nó nhìn Quân thật kỹ một lần nữa rồi xem lại mình. Nó thấy nó xấu thật. Nếu nó đẹp thì hay nhỉ? Biết đâu nó và Quân là một cặp Phụng Hoàng luôn ở bên nhau. Lại động tác nguẩy nguẩy cái đầu lùm xùm. Lần này có tiếng quát tháo của con Hạnh.
- Cái con điên, mày thôi không. Mấy cọng tóc lùa thùa của mày trúng mắt tao nè.
Nó lại thốt ra tiếng xin lỗi lí nhí: - Xin lỗi nhũ mẫu. Con đã sai.
- Được đấy. Ta tha tội lần này - Con Hạnh lên tiếng.
Lại có tiếng cười của thằng Tuấn tưng tưng. Nhưng sau tiếng cười là tiếng chuông. Reng… reng… đổ dài nên nó chẳng thể cho thằng Tuấn một bài học. Nó thì thầm với con Hạnh, đợi đấy cưng, chị sẽ trả thù.
Con Hạnh rên rỉ: - Mê tám quá nên quên đi mua cái gì ăn.
- Dung nhan của mày tới mức này là stop đi. Cứ ăn hoài có ngày ống chề đó - Lại là cái trề môi quen thuộc lần thứ hai trong ngày của con Hạnh.
Có tiếng bước đi nhẹ nhàng từ ngoài hành lang. Nó nghĩ ngay tới ông thầy giáo thực tập sẽ dạy hai tiết toán tiếp theo. Nó dám khẳng định như thế vì nó biết, ông thầy dạy môn toán thường ngày bước đi chẳng bao giờ nhẹ nhàng như thế. Cứ lệnh khệnh như đôi giày nặng gần cả chục ký vậy.
Suy đoán của nó quả không sai một milimet nào. Nó cười một mình và tự cho chỉ số IQ của mình còn rất tốt. Con Hạnh rờ lên trán nó hỏi:
- Mày đâu có bị nóng. Thường sốt đi kèm với nóng. Hai triệu chứng này kết hợp lại sẽ ra hệ quả là tự nhiên ngồi cười một mình. Bác sỹ sẽ phán một câu: Triệu chứng không rõ ràng”.
Con Hạnh cười khoái chí.
- Về mà kêu mẹ mua thêm thịt bò ăn nhé, để có được chỉ số IQ giống tao nè.
Nó nghĩ giữa nó và con Hạnh luôn có sự đối nghịch. Vậy mà cứ ngồi cạnh nhau gần ba năm học không di chuyển được chổ nào khác mới tức chứ, hay người ta thường nói câu này “Oan gia ngõ hẹp”. Thôi kệ suy nghĩ nhiều làm gì để thành gái già lúc nào không hay - Nó lại cười.
Cả lớp đứng dậy chào thầy giáo thực tập. Quần tây, áo sơ mi trắng, giày boss đen thui, chắc làm từ da con trâu nên mới đen như thế.
Thầy kẽ gật đầu chào, nở nụ cười thân thiện rồi bước tới cái bàn mà thầy sẽ thực tập ở đó chín mươi phút đồng hồ. Thầy vẫn làm động tác quen thuộc: Cầm phấn giảng bài, học sinh ngồi nghe giảng, lâu lâu lại kêu vài em lên làm bài tập cho thay đổi không khí lớp học. Nó nghĩ thầm, thôi ráng chỉ còn hai tiết học cuối này nữa là sẽ được tung tăng về nhà.
Thầy giáo lên tiếng. Con Hạnh rù rì với nó:
- Đẹp hen mày. Khuôn mặt giống Hàn Quốc quá.
Xem lại dung nhan của cưng đi nha. Không với tới đâu.
- Thì tao chỉ khen chứ có yêu đương gì đâu.
- Rõ khổ. Mê trai quá đi. Thôi học đi.
- Hôm nay các em học phương trình lượng giác.
Thế là trong cả chín mươi phút nó được học bốn từ: Sin, Cos. Tag, Cotag. Chỉ có bốn từ như thế mà đảo qua, đảo lại, nào trừ, nào cộng, nào trên, nào dưới. Nó muốn tẩu hỏa nhập ma. Cũng may nó không bị thầy gọi lên bảng làm bài tập. Nó biết chỉ số IQ của nó lúc này không thể thắng nổi bốn từ đó.
Nhắm mắt, mở mắt. Chín mươi phút trôi qua. Nó mừng rỡ khi nghe tiếng chuông báo hiệu hết giờ. Cả lớp đứng dậy chào thầy. Có tiếng lẹp kẹp của đôi dép bước vào.
Cô giáo chủ nhiệm đến. Cô không phải đi một mình mà đi cùng người phụ nữ khác. Nó đoán người này đã ngoài năm mươi. Chắc là mẹ của ai đó trong lớp. Nó nghĩ nó là chuyên gia về lĩnh vực suy đoán nên những gì nó nghĩ chắc chắc sẽ trùng hợp với những chuyện sắp diễn ra. Cả lớp đứng dậy chào cô và người phụ nữ kia.
- Đây mà mẹ bạn Quân lớp mình.
Nó lại cười. Nhưng trong đầu, nó không thể suy đoán được nữa. Sao mẹ bạn Quân đẹp trai lớp mình lại đứng đây? Quân tự về nhà được mà, đâu cần người nhà đến đón chứ? Quân không học kém sao lại mời phụ huynh?… Những lý do nó đưa ra đều bị lý trí phản biện gay gắt. Lần này nó chịu thua.
- Quân, em về nhà nghỉ vài ngày lo cho bà ngoại em đi. Bà em mất rồi.
Có sự im lặng chưa từng thấy trong lớp học. Cả lớp nhìn Quân bằng ánh mắt chia sẻ. Quân không khóc, cũng chẳng nói lời nào. Quân mở cặp, lấy cái hộp chỉ còn hơn chục tờ giấy, để lên bàn và cố gắng xếp những con hạc giấy cho xong. Đôi bàn tay run rẩy, những gấp nếp méo xẹo. Cả lớp như ngầm hiểu những suy nghĩ của Quân. Tất cả kéo đến bên cạnh Quân, mỗi người giúp một tay. Không một tiếng cãi vã, không một lời trách móc, không có những câu nói trêu chọc… Tất cả quây quần bên Quân để cùng chia sẻ với bạn nỗi buồn riêng.
Đến bây giờ mọi người trong lớp mới biết vì sao Quân cứ lặng lẽ xếp những con hạc giấy. Một ngàn con hạt giấy sẽ thành một điều ước...
Lê Thành
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00