Giao diện tiếp cận

Nhật ký tự do của tôi Thứ Năm, 09/06/2022, 00:00

Nhật ký tự do của tôi

Chợt có một suy nghĩ rất đặc biệt lóe lên bên trong tôi: sau này kiếm thật nhiều tiền rồi mua một căn nhà gần biển. Sáng ngắm bình minh, tối ngắm hoàn hôn. Thỉnh thoảng đi đây đi đó, sống một cuộc sống yên bình đến hết đời.

Ngày không nắng

Tí tách những hạt mưa rơi trên mái nhà rồi chảy xuống ban công phòng tôi. Lại một buổi sáng không nắng của mùa hè. Hôm nay tôi dạy khá muộn, bước đến cửa ban công, vén cái màng màu xám lên, để khung lộ ra khung cảnh xinh đẹp sau đấy. Trước mắt tôi là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, những hạt mưa rào rơi xuống dòng sông xanh biếc, rồi theo chảy uống lượn chảy đi. Trên dòng sông đấy có những cây lục bình trôi từ từ.

Tôi bước đến tủ quần áo chọn bừa một bộ quần áo rồi bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Đi xuống nhà, làm một chút điểm tâm rồi thưởng thức nó. Khi thưởng thức xong, dọn dẹp rồi pha cho mình một tách cafe nóng rồi bật một bản nhạc thật chill, chọn từ tủ sách một cuốn sách hay rồi vừa nhấm nháp cafe, thỉnh thoảng ngồi ngắm nhìn cảnh sau khung cửa sổ nhỏ hướng về dòng sông. Cuộc sống tôi hiện tại khá êm ả trôi qua nhẹ nhàng, không có nhiều khó khăn. Nó bình dị đến nỗi đôi khi tôi quên rằng thế giới ngoài kia còn nhiều thử thách. Thế giới nhỏ của tôi luôn thế, một chuỗi ngày lặp đi lặp lại, nghe có vẻ khá chán nhưng tôi yêu nó. Tôi thích cảm giác an toàn ấy. Vui thì ở nhà lặp lại những việc đã quen. Buồn thì mang vali lên và đi đến một nơi nào đó không ai biết tôi và tôi chẳng quen ai.

Những người bạn cùng tuổi tôi bây giờ đã có gia đình nhỏ của mình, họ đang trải qua từng khoảng khác hạnh phúc với những người con, hay những bất ngờ từ nửa kia của mình. Bạn tôi hỏi tại sao tôi lại không tìm cho mình một mái ấm hay một bờ vai nương tựa? Khi ấy tôi chỉ cười trừ hay chỉ trả lời đại loại mấy câu như: "Người thành công luôn có lối đi riêng", hay "Tại thích, được không?". Biết sao giờ, tôi khác với họ, thích sự yên bình, không ồn ào, tôi vẫn chưa sẵn sàng có trách nhiệm với một sinh linh nhỏ bé hay sự trói buộc từ gia đình, tôi thích sự an toàn và sự tự do trong thế giới hiện tại của chính mình. Tôi cũng không thể thoải mái khi ở bên một ai đó, tôi không cảm thấy sự an toàn trong tình yêu, với tôi chỉ cần một vài người bạn hiểu tôi là đủ, tôi thích đắm chìm trong thế giới của riêng mình, yên tĩnh và bình dị. Cảm thấy thế giới ngày càng xô bồ và hối hả là cảm xúc hiện tại của tôi. Thay vì tìm hiểu người khác thì tôi lại thích tự mình tìm hiểu thế giới nội tâm của mình. Chợt có một suy nghĩ rất đặc biệt lóe lên bên trong tôi: sau này kiếm thật nhiều tiền rồi mua một căn nhà gần biển. Sáng ngắm bình minh, tối ngắm hoàn hôn. Thỉnh thoảng đi đây đi đó, sống một cuộc sống yên bình đến hết đời.

Tiếng điện thoại chợt reo, là bạn thân tôi. Cô khác với tôi, cô là người hướng ngoại, hoạt bát, nhiều bạn, hòa đồng, được mọi người yêu thích. Cô lấy chồng được tầm bốn năm, chồng cô lớn hơn cô năm tuổi. Anh ấy tầm 34 tuổi, cô còn có một câu con trai lớn và một đứa con gái nhỏ, con trai lớn được 4 tuổi, cô gái nhỏ được gần 2 tuổi. Cô gọi tôi đi cafe với mua sắm quần áo, cô hỏi tôi tầm 2 tiếng nữa đi được không. Tôi bảo được. Thế là tôi chuẩn bị ra ngoài. Khi tôi đi mưa đã tạnh hẳn, đến điểm hẹn, tôi chờ cô gần 30 phút thì điện thoại lại reo là cô gọi, "Ê An ơi, tớ không đi được rồi. Tớ định gửi nhờ nhà ngoại cho tớ xõa tí, mấy ngày nay tớ vừa chăm tụi nhỏ vửa làm việc, bận quá trời. Mà đứa nhỏ biết được khóc là quá trời. Tớ đi không được rồi. Xin lỗi nha hẹn An hôm khác nha". Tôi cười bảo không sao, tắt điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại thôi lỡ thay đồ ra ngoài rồi về thì kiểu gì chả giặt nên tôi quyết định ra quán làm việc đổi không khí.

Chọn một quán quen bên bờ hồ, tôi gọi một ly capuchino. Quá khá vắng chắc do nằm trong hẻm khuất. Giá nước ổn, nước thì ngon quán đẹp lại yên tĩnh nên thỉnh thoảng trong nhà trọ có hơi ồn ào thì tôi sẽ ra đây ngồi. Biết được quá này cũng được gọi là một kỉ niệm khó quên. Lúc ấy là cuối tuần của đại học năm hai của tôi, cô bạn thân ấy nhất quyết kéo tôi ra khổi ký túc xá cho bằng được với cả ngàn lý do như: “Ở trong phòng nhiều quá không chán à?” hay “Ở trong phòng nhiều quá khéo mày trở thành ma cà rồng mất”. Với mấy cái lý do ấy tôi lại phải đi cùng cô.

Đi qua mấy cung đường cô chỉ, tôi thấy nó rất lạ, tôi hỏi có phải nó chỉ nhầm đường rồi không thì nó nói đi đúng đường. Không biết đúng kiểu gì mà hai đứa đi một hồi thấy hơi sai, ghé lại hỏi một cô bên đường thì đúng là lạc rồi. Đi một thềm vài cái nhà thì tôi thấy quán này. Quá bày trí rất đẹp mắt, kiểu cổ điển, nhạc chill chill, giá ổn phù hợp với sinh viên, ít người. Đúng gu tôi, vào nhờ anh chủ quán chỉ đường thì tôi cũng về được. Lúc tôi đi là 9 giờ sáng và lúc tôi về được tới phòng trọ thì là 3 giờ chiều. Sau đó tôi trở thành khách quen quán này mỗi khi bạn thân tôi mang bạn lạ về nhà trọ chơi.

Lấy máy tính ra và làm việc của mình. Hơi lạ nhỉ? Hẹn bạn đi chơi mà đem theo máy tính? Tôi biết rõ cô ấy, mỗi khi hẹn tôi lúc nào cũng vậy, không đi trễ do dỗ con ngủ, thì hủy hẹn vì con khóc không cho đi. Đôi khi chúng tôi điện thoại nói chuyện thì tôi nghe được sự ồn ào trong nhà của cô ấy, là tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ con cô. Cô kể với tôi nhiều chuyện lắm, chuyện vui có buồn có. Nhưng lúc nào khi kể với tôi xong cô cũng cười. Mấy lần tôi cũng có tí ghen tị với sự hạnh phúc của cô. Nhưng sao bây giờ, hiện tại tôi chả có cảm xúc với ai. Nên tôi vẫn thế, một mình một thế giới. Làm việc xong gấp lại laptop bỏ lại vào balo của mình, gọi thêm một ly trà nữa rồi tính tiền ra về.

Nói thế chứ tôi vẫn để xe ở đấy, dạo một vòng quanh hồ. Tôi chợt nhận ra rằng khi tôi làm việc trời lại đổ thêm vài cơn mưa phùn. Tôi dạo quanh thấy được rất nhiều điều thứ vị, nghe được rất nhiều thứ hay ho. Nghe được tiếng ve, tiếng cười thấy được trẻ nhỏ chơi hay những ván cờ của những cụ lớn tuổi. Quay về lấy xe, tôi còn được gặp lại một người bạn cũ hồi cấp 2, giờ nó khác hẳn, có vợ đẹp, xe sang, buôn chuyện vài câu tôi tạm việt ra về vì nó có bận đưa vợ đi khám thai. Nó nói vợ nó tháng sau sinh, là con trai, nó vui lắm. Tôi chúc mừng nó rồi nó lại tiếp tục đi, tôi lại về lấy xe. Trước khi đi nó lại trêu tôi rằng: "Chừng nào cho tớ ăn đám cưới đây?". Tôi cười cười đáp: "Khi nào có thì cho."

                     

Về tới nhà, tôi lại chìm đắm trong thế giới của bản thân, thế giới mà tôi yêu. Có nửa kia thì thích đấy, nhưng tôi thích tôi của hiện tại hơn. Có nhà, có xe, có tài sản, cha mẹ hạnh phúc, mạnh khỏe. Thỉnh thoảng về thăm cha mẹ, lâu lâu lại vi vu khắp nơi. Sống một cuộc đời vô ưu vô lo. 

 Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Lượt xem: 891

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn


Các tin khác


Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 6
Lượt truy cập: 34699263

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik