Giao diện tiếp cận

Nhà - Nơi gác lại những bão giông phía sau cánh cửa Thứ Sáu, 30/10/2020, 09:07

Nhà - Nơi gác lại những bão giông phía sau cánh cửa

Kì khôi, chúng ta luôn có một đặc tính khi còn cái tuổi trẻ bồng bột nóng nảy, đó chính là đối với những người, những nơi càng gần gũi bao nhiêu, chúng ta càng dễ nổi cáu bấy nhiêu. Có phải chính là nhà, nơi có thể bao bọc ta cả đời, từ lúc lọt lòng đến già cõi mà không hề biết giận dỗi, ta có thể vô cớ làm tổn thương chăng?

 

 

Nhà-Chốn yên bình có ba mẹ, người thân luôn đứng đó chờ ta trở về sau mọi cuộc hành trình

Ngày còn bé, chúng ta luôn có một khát khao cháy bỏng đó là bước ra thế giới mênh mông ngoài kia mà vùng vẫy, mà tự do làm những điều mình thích. Sau này khi lớn lên rồi, đã hiểu hết phần nào những buồn-vui-khổ-cực ở ngoài kia, ta lại ao ước mãnh liệt có thể bình yên trở lại ngôi nhà thân thương mà nơi đó, có ba mẹ có những người yêu thương ta vô điều kiện, đợi ta trở về. Vậy mới nói, chúng ta rồi cũng sẽ đi hết hành trình cuộc đời này, có người may mắn sẽ thành công hay vinh quang, cũng có người bần hèn, cơ cực. Nhưng sau tất cả, quan trọng nhất của một đời người chính là nhà.

 

Còn nhớ lúc 6 tuổi, tức lúc đó tôi đã có kí ức, ba dắt tay tôi ra bãi có, nơi đó buổi chiều hay có máy bay bay ngang qua bầu trời. Ba cõng tôi trên lưng chạy quanh quanh thể như thể tôi đang là một phi công thực thụ. Năm đó ngước cổ lên nhìn chiếc máy bay, hỏi ba: “Ba ơi, làm sao máy bay có thể tự bay mà cánh lại không cử động ạ, nó nặng thế kia làm sao có thể cất lên trời cao thẳm,.. trong đầu tôi ẩn dật hàng nghìn câu hỏi. Ba chỉ xoa đầu tôi nhẹ nhàng mà nói:”sau này lớn lên coi sẽ biết, cứ từ từ thôi con” Tôi lúc ấy chỉ muốn mình có thể lớn thật nhanh để được như nó mà tung hoành, bay khắp mọi nơi, vì trong mắt một đứa trẻ như tôi, thế giới ngoài kia thật sắc màu…

Mười mấy năm rồi hai mươi mấy năm trôi qua, sau bao vất vả cố gắng, tôi giờ là một phi công tài giỏi, sau mỗi chuyến bay đến khắp nơi trên thế giới, tôi biết được rất nhiều thứ, tôi chơi, tôi bay nhảy hết cái thời tuổi trẻ. Có lúc sau những cuộc nhậu ê chề cùng đồng nghiệp, tôi trở về nhà đã thấy bố mẹ đứng đó, ngó trước ngó sau đợi tôi. Thấy tôi xập xiểng bước vào là gương mặt đầy những vết sạm đen của ba mẹ hằn sâu trong sự lo lắng, thế nhưng sáng sớm tôi tỉnh dậy, đã thấy mình tươm tất mà đánh một giấc thật no. Cũng như vậy mấy năm trước, do mãi ham chơi mà quên đường về nhà, ba mẹ cũng đứng đó, ba thì cầm roi cuốc tôi, mẹ thì khóc thầm phía sau. Tôi giận lắm thầm nghĩ lớn lên sẽ không trở về nhà nữa. Giờ đây, khi đã khôn lớn thành người, việc tôi thấy hạnh phúc quá đỗi là mỗi lần tan tầm là có thể trở về nhà, quay quần bên bữa cơm mẹ nấu, nghe ba kể chuyện ngày xưa. Chỉ như vậy thôi

Nhà-nơi yêu thương ta vô điều kiện, bao bọc ta sau mọi lỗi lầm

Tuổi trẻ, người ta vẫn thường gọi là tuổi của bồng bột và nông nổi, không ngoại trừ tôi. Tôi đã làm và làm rất nhiều lần lầm lỗi, nhỏ có to có. Nhớ có lần học năm cuối cấp 3, tôi dấu ba mẹ tiền ăn sáng đi chơi game tới nữa đêm, lần đó học lựa tôi sa sút, chuẩn bị thi lên đại học mà còn nghiện game. Ba thấy vậy liền cho tôi một trận lôi đình, dạy dỗ tôi lại. Mẹ thì là người thương con nhất nhưng giận nên cũng không muốn bênh vực tôi. Thế là tôi cảm thấy mình là đứa con rơi, tôi tự an ủi mình là do học hành căng thẳng quá nên tôi chỉ chơi xả stress, không ngờ thành nghiện. Nhưng tuổi trẻ tôi nào chừa, quyêt định dứt áo ra đi một phen cho “ổng bả” sợ. Mẹ tôi thấy thế liền sợ mà khuyên tôi ở lại, còn ba thì bảo:”cứ để nó đi, nuôi nó đủ lông đủ cánh rồi, muốn đi thì đi”. Tôi không đợi ba nói hết câu liền dùng dằn bỏ đi, nào biết rằng phía sau gương mặt ấy nhoẻn lệ. Có lẽ ba mẹ tôi đã rất buồn vì tính  nết con cái khó dạy bảo. 

10h00 đêm

Tiếng gõ cửa nhẹ:”Mẹ vào nhé”

Tôi biết là mẹ, mẹ vào bưng thêm một ly sữa sau khi ăn một bữa no nê. Mẹ thấy tôi ngồi đó cặm cụi học bài để chuẩn bị kì thi. Mẹ biết ước mơ tôi trở thành một phi công tài ba, mẹ và ba luôn ủng hộ và tạo điều kiện tốt nhất để tôi có thể đạt được ước mơ. Cũng chính tay mẹ đã nấu một bữa ăn thịnh soạn vì biết tôi sẽ về lại nhà ngay trong đêm. Đơn giản vì mẹ là mẹ, có một sự gắn kết thiêng liêng nào đó. Và vì nhà là nơi tôi có thể trở về dù có chuyện gì đi chăng nữa.

“Học thêm một tiếng nữa uống sữa rồi ngủ sớm, phải có sức khỏe thì mới có thể làm việc lớn được con ạ”

Vừa nói mẹ vừa dọn lại đống sách vở lộn xộn trên bàn tôi cho ngăn nắp. 

“Vâng thưa mẹ”.

Nhẹ nhàng đáp trả, nhìn theo bóng mẹ ra cửa, bà bóp cửa một cách nhẹ nhàng nhất để không làm ồn đến sự tập trung của tôi. Sau này khi làm ba mẹ rồi tôi mới hiểu được sự hy sinh cao cả mà thầm lặng của đấng sinh thành. Tôi thương nhà thương ba mẹ đến nhường nào.

Nhà không phải là nơi để trút giận 

Chúng ta thường mắc một sai lầm đó là đối xử tốt với người ngoài, nhưng lại không đủ kiên nhẫn với người thân của chính mình.

Yêu thương, chừng nào còn có thể yêu thương

“Chị. Chị có nghĩ chúng ta sẽ lại được ở bên mẹ dù chỉ một ngày thôi không, để lắng nghe những câu chuyện của mẹ, để an ủi ước mơ xưa mẹ đã chôn vùi ở đâu đó trong dòng thời gian. Không cần một ngày, chỉ cho em xin vài giờ đồng hồ thôi cũng được, em sẽ nói với mẹ rằng em yêu tất cả những gì mẹ đã làm, em yêu người mẹ đã hoàn thành được tất cả những công việc đó, em yêu cuộc sống của mẹ, một cuộc sống mà không còn ai nhớ nữa. Rằng em tôn thờ mẹ…” đó là trích dẫn trong tiểu thuyết “Hãy chăm sóc mẹ” của nhà văn Shin Kyung-sock, khi chúng ta nhận ra rằng những người những việc quan trọng đối với chúng ta, bằng mọi cách chúng ta hãy yêu thương, bảo vệ, đừng để hối hận về sau. 

Càng gần gũi càng dễ nỗi cáu

Có lẽ ở một khía cạnh khác, chúng ta thật sự rất nhỏ bé và yếu ớt đối với những tác động của thế giới ngoài kia, nên những điều làm ảnh hưởng đến ta, ta thường không biết phải nói với ai, thổ lộ với ai, cần ai san sẽ. Có lẽ gắt gõng với gia đình, thậm chí ghét bỏ nơi mình sinh ra và lớn lên là việc cuối cùng mà họ có thể làm để an ủi bản thân. Ích kỷ không? ích kỷ chứ. Nhà, gia đình nơi đã bao bọc ta, nhưng chỉ vì những chuyện khiến ta không hài lòng bên ngoài, ta lại đem nó về sau cánh của gia đình, nơi ta đáng lẽ phải nên vun đắp hạnh phúc tiếng cười ấy để buôn bỏ mà hả dạ. Liệu có tổn thương không, có chứ. Nếu bạn bị người khác đem ra trút giận, bạn có buồn không, huống chi đây là gia đình, là nhà, là nơi gắn kết máu thịt, kí ức với ta. 

Trong khi đó, có một vài người lại đối xử tốt với người ngoài. Đây là trường hợp không hiếm gặp, chắc hẳn mỗi chúng ta đều trải qua. Có bao giờ bạn đặt câu hỏi tại sao chúng ta lại đối xử tốt với người ngoài, nhưng lại không đủ kiên nhẫn với người thân của chính mình không?

Có lần đi ăn với lũ bạn, nghe có cuộc gọi đến, thằng bạn cùng bàn gắt gỏng lớn tiếng:”Một lát nữa con về, mới vừa ra khỏi nhà là gọi rồi, gắp làm gì? Có lẽ mẹ hắn vừa gọi, nói xong rồi cúp máy liền vui vẻ trở lại quay qua nâng ly cùng lũ bạn. 

Chúng ta thường nghĩ người thân đã quá dễ dàng, thương ta vô điều kiện, luôn bao dung, tha thứ, dù ta có mắc phải lỗi lầm thì họ cũng sẽ dễ dàng bỏ qua, không bao giờ ghét bỏ, bị la mắng, vạ lây gì cả. Ta chỉ biết nghĩ đến những mối quan hệ trước mắt để rồi vô tình làm tổn thương người thân. Cảm nhận rõ ràng, phần lớn họ có phần tùy tiện trong cách thể hiện cảm xúc, vô tình làm cho người thân, gia đình bị tổn thương. Còn đối với những người xa lạ, chúng ta cảm thấy ngại ngùng, sợ họ để bụng, sợ họ trả thù nên thường tế nhị trong việc thể hiện cảm xúc.Chúng ta cần phải chấp nhận mỗi người đều có lúc xuống tinh thần, không nên làm trầm trọng hóa vấn đề và trút nỗi bực dọc lên người thân, điều này chỉ khiến cho tình hình trầm trọng thêm và gia tăng sự bực mình. Việc kiềm chế cảm xúc, đưa tình yêu thương và sự nhẹ nhàng lắng nghe lên trên mọi tình huống. Gia đình là để yêu thương

“Mỗi gia đình là một tế bào của xã hôi”, mỗi người trong gia đình là phần tử cấu tạo nên nền tảng hạnh phúc của gia đình. "Gia đình là thứ quan trọng nhất, những thứ khác có hay không không quan trọng." Tình cảm gia đình, máu mủ ruột thịt luôn là một trong những điều thiêng liêng nhất trên đời, không ai có thể thay đổi được điều đó. Đừng để mỗi khi bạn trở về nhà, tiếng cười vụt tắt, hạnh phúc nguôi lạnh đi lúc đó hối hận đã quá muộn màng,

Phạm Nguyệt - Triết học tuổi trẻ

Lượt xem: 1498

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn


Các tin khác


Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 6
Lượt truy cập: 34722670

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik