Mưa Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Mưa, mưa đầu mùa lớn lắm, lớn một cách lạ thường, hay tại nó cảm nhận như thế. Nó quen anh cũng trong một ngày mưa như thế này, và hai đứa yêu nhau cũng trong một chiều mưa, bàn tay uớt nhẹp và lạnh ngắt của nó nằm gọn trong tay anh, ấm áp đến lạ kì…
Nhưng giờ đây, Nó chỉ biết là mưa lớn lắm thôi, ngoài ra, chănrng còn cảm nhận được gì nữa cả. Nó nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, vào cái offline, như thể không tin vào những gì mình đã đọc. Vậy là cuối cùng điều ấy cũng đến. Anh đã bước ra khỏi cuộc đời nó. Mặc cho nó dùng đủ mọi cách để kéo anh trở lại. Giờ đây nó hiểu, những lá thư nó gửi anh, những lời xin lỗi, những cố gắng cuối cùng của nó, chỉ là vô nghĩa đối với anh. Chẳng còn gì nữa. Nó chẳng còn có thể níu kéo anh thêm.
Nó im lặng, gói ghém tất cả những kỉ niệm nó có cất vào trong nơi sâu thẳm nhất của trí nhớ, mong rằng sẽ không bao giờ lục lại những kí ức ấy. Anh là tình yêu số 1 của nó. Nó dành cho anh một tình yêu ngây ngô và chân thành nhất. Anh đã hứa với nó đủ thứ, nói với nó bao lời ngọt ngào. Con bé ngốc nghếch trong nó bắt đầu tô vẽ lên một tương lai đầy hạnh phúc. Và anh xé bỏ tất cả. Nó không khóc. Chỉ một lần duy nhất nó khóc là khi nhìn anh bước đi qua nó mà không quay lại. Nước mắt hoà lẫn vào mưa, tan đi, trôi mất cả. Có lẽ vì thế mà sau này nó không khóc được nữa. Mưa đã cuốn đi nước mắt của nó rồi.

Nó trở nên im lặng hơn, vô cảm hơn, và sống nhiều hơn trong thế giới ảo - nơi duy nhất mà nó có thể trút ra tất cả những nỗi buồn. Còn trong cuộc sống thật, nó vẫn nở nụ cười mỗi ngày, xem như vẫn chưa có điều gì xảy ra. Xem như việc anh đến và đi qua cuộc đời nó là hoàn toàn bình thường. Chẳng ai biết nó đã đứng thật lâu trong mưa để dõi theo một bóng nguời, không ai biết sau mỗi giờ học, nó đi một đường vòng rất xa nhà chỉ để trông thấy một người trong im lặng. Chẳng ai biết nó đã đứng truớc nơi anh và nó bên nhau mỗi ngày thật lâu, như cố tìm lại chút gì còn sót lại nơi đó, nơi mà khi đứng, nó vẫn nghe văng vẳng tiếng cười của mình, của anh. Nhưng xung quanh chỉ lạnh lẽo và trơ trọi một mình nó. Mưa vẫn cứ rơi..
Nhưng nó ko cho phép mình như thế quá lâu. Nó là một con bé đầy tự trọng và kiêu hãnh, kiêu hãnh nên chẳng thể cho ai biết mình buồn, kiêu hãnh nên không bao giờ nói lên hai chữ hối hận khi anh bước ra đi. Nó phải đứng dậy. Nó lập ra một bảng kế hoạch cho những điều mình phải làm, chi chít thời gian. Nó không cho phép mình rảnh rỗi. Nó rút dây cáp, cất modem. Nó không muốn mình yếu đuối và cần sự chia sẻ. Nó cắt tóc, xoá số điện thoại của anh, cất con gấu nhỏ mà nó vẫn ôm ngủ mỗi tối, con gấu ấy, anh tặng nó… Nó thôi không than vãn nữa, nó học cách yêu chính bản thân mình. Và anh trở thành quá khứ. Cơn mưa cuối mùa đem những kí ức về anh trôi xa, trôi xa mãi…
Cuộc sống không bao giờ như ý bạn muốn. Dù cho những cơn mưa có thật lớn, rửa trôi đất cát, thì luôn còn có gì đó sót lại. Và bây giờ, khi một mùa mưa lại bắt đầu, cơn mưa đầu tiên trắng xoá cả trời đất, anh gọi cho nó. Nó biết những kí ức về anh vẫn còn sót lại nhiều lắm. Nó thấy mình chạnh lòng khi nghe cái giọng buồn đến não nề của anh. Thế là gặp! Ngồi trong môt quán café cũ, nó im lặng nhìn anh khuấy ly café, cách khuấy ấy vẫn chẳng thay đổi gì cả, như mới hôm qua anh và nó vẫn ngồi đây vậy. Anh gầy đi nhiều lắm. Nó im lặng, lắng nghe anh kể về cuộc sống suốt thời gian qua, những khó khăn trong công việc của anh, những hục hặc gia đình, bè bạn. Cuối buổi, nó hỏi "sao anh không gọi ai khác?" anh cừơi buồn "Anh cũng chẳng hiểu sao mình gọi cho em, có lẽ em lắng nghe anh nhiều hơn những nguời khác chăng?" Ngoài trời, mưa rả rích, uớt nhẹp cả con phố…
Thứ năm trở thành ngày anh và nó gặp nhau, nó chỉ cho phép anh như thế, và anh cũng chẳng đòi hỏi gì hơn nữa. Mỗi thứ năm, nó lại im lặng nghe anh kể chuyện. Nó không biết tại sao mình làm thế, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Nó hiểu rõ trái tim nó lạnh từ lâu lắm rồi. Những yêu thương ngày nào theo mưa trôi đi cả. Nó nhận ra một con người khác trong anh, yếu đuối đến lạ kì, hay vì nó không còn là bé con của ngày xưa nữa? Anh bảo nó rằng anh vẫn chưa quen ai khác. Nó cũng thế thôi, nhưng bây giờ nói điều đó để làm gì?

Rồi một buổi chiều thứ năm như thông lệ. Anh đưa nó về. Trời vẫn đang mưa. Tiếng anh nói lẫn vào tiếng mưa rơi trên mái hiên: " Mình quay lại với nhau được không em?". Nó nhìn anh: "Để làm gì hả anh". Im lặng. Nó kéo cái áo mưa trùm lên người anh. Nó không muốn anh giống nó ngày truớc, đứng dưới cơn mưa nhìn theo nó, và ướt nhẹp nữa. Vì nó biết, nó sẽ buớc đi và không quay lại như anh ngày nào: "Anh về đi!". Nó quay gót. Không nhìn lại, lòng trống rỗng. Anh thôi không gặp nó vào mỗi chiều thứ năm nữa. Những ngày sau đó trời vẫn mưa. Tất cả trong nó như một kí ức mơ hồ…
Một tháng sau, nó nhận đươc cái mail của anh.
"Nhóc à, anh xin lỗi em. Giờ đây anh thấy mình ngốc nghếch khi đã để em ra khỏi cuộc đời anh. Lúc đầu, anh nghĩ mình sẽ quên được em nhanh thôi, nhưng anh đã sai. Kí ức về em vẫn còn nguyên vẹn trong anh, và không đêm nào anh không mơ về nó. Anh biết mình đã khiến em đau khổ nhiều lắm. Nhưng em là cô bé mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp. Em đã sống rất tốt, và anh mừng vì điều đó. Anh chỉ trách mình không may mắn mà thôi.
Khi em đọc những dòng này thì anh đang ngồi trên chuyến bay sang Canada, anh phải làm lại từ đầu em à. Bên em, anh thấy mình yếu đuối quá. Cảm ơn em vì những thứ năm bên cạnh anh. Anh quên trả em cái áo mưa rổi. Anh giữ nó nhé em. Ở Canada chắc không mưa nhiều như ở Việt Nam đâu nhỉ? Nhớ đừng dầm mưa nhé, nhưng, nuớc sẽ cuốn trôi tất cả, phải không em?
Yêu em"
Cách đây một năm, nó vẫn còn mơ tưởng đến cái ngày mà anh sẽ hối hận vì quên mất nó, nó tưởng tượng ra nụ cười trên khuôn mặt mình lúc đó. Nhưng giờ đây, nó thấy nuớc mắt đang lăn dài trên má mình. Nó khóc cho nó, cho anh, cho những dại khờ của mối tình đầu, khóc cho nước mắt sẽ rửa trôi tất cả. Nó và anh như hai giọt nước nhỏ xíu… đã từng hoà quyện vào nhau, nhưng rồi dòng chảy vô tình tách chúng ra xa , xa mãi… Chúc anh hạnh phúc, tạm biệt anh….
Ngoài trời vẫn đang mưa…
Nguyễn Hoàng Thi (TP.HCM)
Lượt xem: 1085
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chưa có nhận xét nào
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00