Mưa thu êm đềm Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Nhớ năm 1985, tôi đã tốt nghiệp THPT, dự thi Đại học và trúng tuyển Cao đẳng Sư phạm. Vừa vui mừng, bước chân cùng bạn bè vào lớp, thì đột nhiên được thầy giáo vụ gọi tôi lên tuyên bố một câu xanh rờn:
- Nhà trường không chấp nhận em vì em khuyết tật.
Hụt hẫng và chới với, tôi đã khóc rất nhiều. Nỗi tự ti, mặc cảm ngày càng lớn mạnh, tôi căm ghét chính bản thân mình, cảm thấy mình không còn con đường nào để đi nữa, đất trời như sụp đổ dưới chân tôi.
Nếu như không có ánh mắt cảm thông chia sẻ của anh, có lẽ tôi đã ngã quỵ đã lâu rồi. Anh thường nói "Nơi tối nhất là nơi sáng nhất", mình tàn nhưng không phế cần phải sống để khẳng định mình. Em phải cố gắng vươn lên, không vào ngành Sư phạm thì ta làm việc khác, xã hội đâu thiếu việc để làm.
Với một người bình thường thì dễ, nhưng với tôi thời đó sao khó quá chừng. Tôi đến nhiều nơi, thi vào nhiều trường, hớn hở, hy vọng. Nhưng ba lần vào trường, ba lần tôi bị chối từ không nhận với lý do tàn tật...
Tình cảm chúng tôi trong veo như nước suối giữa rừng, anh đến với tôi tự nhiên, cho tôi niềm tin yêu cuộc sống tràn trề. Những lúc buồn, anh đưa đi câu cá, đi săn để cho lòng thanh thản. Rồi một ngày, niềm tin trỗi dậy, tôi đã có việc làm. Anh cười hồn nhiên, sung sướng:
- Paven của tôi đã sống lại rồi!
Anh cùng bạn bè trong lớp lên rừng tìm cây ngã, cưa cột, cưa ván làm nhà. Gần một tháng, bạn bè hì hà hì hục đổ đất san nền, rồi căn nhà nhỏ xinh xinh được mọc lên. Căn nhà dành riêng cho tôi để sớm tối đi về, tôi vừa đi làm thư viện, vừa may áo quần cho khách, hàng tháng gửi tiền vào Sài Gòn cho em ăn học. Hàng ngày anh đến thăm tôi, chia sẻ vui buồn, động viên an ủi... Có lần, anh nói với tôi "Cha mẹ không lột da thay vỏ sống đời, đã đến lúc em nên nghĩ đến chuyện mình...".
Tâm trạng buồn vui, hạnh phúc cứ rối bời bời, tôi không biết mình phải xử lý ra sao, thương anh, nhưng nghĩ đến mình. Anh lành lặn, điển trai như thế mà đi thương một đứa tật nguyền, thiệt thòi cho anh quá! Anh còn mẹ cha, anh em, dòng tộc, họ hàng. Tôi chợt rùng mình như đang thấy mình mắc tội, thương anh thật nhiều, nhưng càng mặc cảm nặng hơn khi tôi nhận ra trước mắt mình cuộc sống không có điểm dừng.
Mùa trăng chỉ có hai người, nhìn thấy bóng thẳng, một bóng quăn queo!
...Thời gian trôi qua, em tôi ra trường có việc làm ổn định và cưới vợ, anh cũng có gia đình hạnh phúc sinh được hai con.
Tôi trốn chạy, mà sao con tim cứ mãi đau đáu nỗi buồn. Mùa thu đã về, tiếng mưa trong trẻo, từng giọt tí tách xốn xang, quy luật tự nhiên của tạo hoá "nước mắt chảy xuôi" tôi đã hiểu thêm hơn nhiều về điều anh nói. Hãy cho thật nhiều nghĩa là mình đã nhận thật nhiều rồi đó anh ơi!
An Nhi
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00