Một mùa thu nữa, tôi nhớ em Thứ Năm, 18/08/2022, 00:00
Có lẽ tuổi trẻ của chúng ta đắt lắm, vì cái giá phải trả để ta trưởng thành là thời gian. Mùa thu lặng lẽ đến tặng tôi món quà ký ức, để tôi luôn thổn thức và thêm quý báu những gì đang hiện hữu bên cạnh. Tháng 8 mưa buồn và se lạnh, chiều muộn về trên phố vẫn có một người đứng mãi đợi một người mà vu vơ cất lên tiếng hát "Kỷ niệm đã qua em đã quên hay còn nhớ. Kỷ niệm đã qua tôi còn nhớ, em đã quên". Lại một mùa thu nữa đến, chúng ta vĩnh viễn chẳng tìm thấy nhau.
Gió khẽ khàng lướt qua từng ô cửa sổ, cái se lạnh khiến người ta mơ màng giữa tiết trời cuối hạ đầu thu, thế là một mùa thu nữa lại đến, chông chênh và mênh mang lắm, như cảm nhận trước tín hiệu của hương sắc mùa thu mà từng hàng cây, ngõ phố đã bắt đầu vươn mình trở dậy để hưởng thụ cái tinh khiết của đất trời.
Không hiểu mùa thu đã đợi ở đó từ lúc nào nữa, nhưng có lẽ cũng đã từ rất lâu rồi, đợi để dẫn tôi đi vào những miền ký ức, những miền ký ức ấy được mùa thu được gói ghém một cách cẩn trọng như không muốn để tôi vương vấn một chút gì đó trên từng chặng đường của dòng thời gian.
Một buổi sáng cuối tuần hiếm hoi tôi có dịp thong dong trên hè phố Hà Nội. Vòng xoay áp lực công việc khiến tôi quên mất rằng phải tự thưởng cho mình những phút giây thoải mái như thế này. Ghé vào một quán cà phê nằm gọn trong một góc nhỏ ở phố Hoàng Văn Thái, con phố đã gắn với tôi biết bao nhiêu kỷ niệm của một thời thanh xuân. Tôi thường lui đến những nơi yên bình và tĩnh lặng chỉ mong được lắng mình trong những dòng cảm xúc, điều này đã trở thành thói quen từ khi nào đến chính tôi cũng không nhớ nữa...
Tôi gọi 2 tách cà phê sữa và chọn một chỗ ngồi quen thuộc trên ban công tầng 2, nơi mà trước đây tôi và em thường ghé đến, bây giờ những cành hoa giấy từ trên cao của tòa nhà bên cạnh đang vươn những mầm non đến chiếc lan can đã bị han rỉ bởi bao mùa mưa nắng khiến tôi chợt nhận ra mọi thứ ở nơi đây đã đều nhuộm màu bởi thời gian. Dẫu biết chỉ có một mình nhưng tôi bất giác nâng tách cà phê ấm nóng lên bàn tay để cảm nhận những hơi ấm đang dần dần lan tỏa rồi cụng với tách cà phê còn lại của “em”... đưa mắt nhìn lên khoảng trời mờ ảo vắt ngang qua ngõ phố với những hạt mưa li ti đang phảng phất trong gió khiến lòng chợt dâng lên muôn vàn nỗi nhớ, tôi nhớ em và nhớ đến những ngày tháng mình coi nhau là tất cả.
Tôi tin rằng mỗi người trong chúng ta đều có riêng cho mình một vùng trời ký ức và có khi nào chúng ta lặng lẽ suy tư về những gì đã qua, những hoài niệm đã xưa cũ mà mỗi lần nhắc đến thì cảm xúc chợt lắng đọng đến mức vô cùng như chính tôi bây giờ? Phải chăng khi trái tim bình yên nhất cũng là lúc tôi đủ can đảm để tua lại những thước phim đã cũ và đáng lẽ ở thước phim đó tôi đã phải ôm em chặt hơn, lâu hơn.
Tôi vẫn luôn tâm niệm cuộc đời này mọi sự gặp mặt đều do nhân duyên sắp đặt, bất kể nó là mối quan hệ nào đi chăng nữa. Gặp nhau, yêu nha và xa nhau là một cái duyên nhất định của mỗi người, một vài người bước qua đời nhau như để gặp nhau và trả lại những món nợ của kiếp trước, để rồi khi trả nợ xong thì họ lại lặng lẽ bước qua nhau như chưa hề liên quan đến nhau. Chúng ta vẫn hay thường đổi thừa cho việc đi cùng nhau một đoạn đường và sau đó nói lời tạm biệt là định mệnh, vậy đã là định mệnh thì làm sao có thể thay đổi, liệu rằng đây có phải là cách trả lời khôn khéo nhất để chúng ta tránh né được nỗi đau vẫn đang chất chứa trong lòng mỗi khi đêm về?
Sự ngộ nhận của tôi là tưởng chừng như thời gian sẽ làm mờ đi những nỗi nhớ , nhưng thật sự đến lúc này trong tôi mọi thứ về em không hiểu sao vẫn cứ vẹn nguyên đến thế.
Có lẽ kẻ cô đơn nhất là tự mình thất thểu giữa bộn bề ký ức, tự mình mở món quà mà mùa thu đã gói ghém kỹ trong những dòng cảm xúc, để ôm ấp, để níu kéo một chút gì đó gọi là đã từng. Đã bao giờ mùa thu thôi nhắc đến những mảnh ghép tình yêu của một thời dù chỉ một lần?
Có những thứ dù đã qua rất lâu nhưng luôn mang trong lòng sự khắc khoải khôn nguôi và cũng có những thứ phải mất đi rồi, phải trở thành kỷ niệm rồi thì tôi mới hối hả ngược xuôi để kiếm tìm. May mắn thay thứ tôi tìm kiếm còn nguyên vẹn trong làn gió trong lành chớm thu, nhưng dài rộng và miên man quá, biết tìm đâu lại đôi ta của ngày ấy? Những ngày tháng mà tôi luôn có một người đồng hành để rong ruổi qua biết bao tháng năm. Người mà tôi vui thì họ cười, tôi buồn thì họ khóc, tôi đi trước thì họ lẽo đẽo theo sau.
Giữa tôi và em đâu ai hay biết được rằng, chính lần gặp gỡ buổi chiều hôm ấy tai ban công của quán cà phê này lại là lần cuối cùng mà hai ta gặp mặt. Chúng ta cũng chẳng thể hiểu nổi mình từng đã từng cảm thấy xa nhau một ngày thôi là mọi thứ khó khăn đến vô cùng, vậy mà chúng ta đã xa nhau ba năm rồi đấy.
Đến tận bây giờ những nỗi niềm hụt hẫng trong tôi vẫn còn, những khoảng trống mà em để lại trong tôi vẫn chưa thể nào khỏa lấp nổi. Tôi không biết ở chân trời xa xôi ấy em như thế nào, có nhớ đến tôi không, còn tôi thì luôn nhớ em và linh cảm rằng em vẫn luôn theo chân tôi qua những chặng đường dài. Liệu rằng cánh hoa giấy bay nhẹ trong gió kia có phải là em không, hãy trả lời tôi...?
Có lẽ tuổi trẻ của chúng ta đắt lắm, vì cái giá phải trả để ta trưởng thành là thời gian. Mùa thu lặng lẽ đến tặng tôi món quà ký ức, để tôi luôn thổn thức và thêm quý báu những gì đang hiện hữu bên cạnh. Tháng 8 mưa buồn và se lạnh, chiều muộn về trên phố vẫn có một người đứng mãi đợi một người mà vu vơ cất lên tiếng hát "Kỷ niệm đã qua em đã quên hay còn nhớ. Kỷ niệm đã qua tôi còn nhớ, em đã quên". Lại một mùa thu nữa đến, chúng ta vĩnh viễn chẳng tìm thấy nhau.
Lương Thế - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Yêu lắm mùa hè của tôi! Thứ Hai, 15/08/2022, 00:00
- Những con sóng Thứ Hai, 15/08/2022, 00:00
- Biết đặt mình vào vị trí của nhau Thứ Hai, 15/08/2022, 00:00
- 5 cách giảm cân nhanh chóng và hiệu quả ngay cả khi đang ngủ Thứ Sáu, 12/08/2022, 17:00
- Sữa rửa mặt văng vào mắt có nguy hiểm không? Thứ Sáu, 12/08/2022, 17:00
- Trưởng thành thật cô đơn Thứ Năm, 11/08/2022, 00:00
- Em là hồi ức đẹp nhất của tôi Thứ Năm, 11/08/2022, 00:00
- Niềm vui của người hướng nội Thứ Hai, 08/08/2022, 00:00
- Một cuộc đời ý nghĩa là gì? Thứ Hai, 08/08/2022, 00:00
- Hãy nỗ lực cho cả hiện tại và tương lai Thứ Năm, 04/08/2022, 00:00
- Mối tình đầu... Thứ Năm, 04/08/2022, 00:00
- Sứ mệnh của bạn là gì? Thứ Hai, 01/08/2022, 00:00