Không phải em không biết điều bí mật của anh Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Đêm hôm đó anh vừa chia tay với tình yêu vụng trộm của anh. Một tình yêu anh đã chia từ trái tim mình mà em không hề hay biết. Em cũng chẳng bao giờ hé răng than nửa lời vì anh về muộn. Em luôn luôn nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng còn doạ anh thật ngọt ngào giống như bản tính của người con gái Hà Nội xưa: “Dạo này anh ăn không điều độ. Anh ốm lắm đó. Anh mà ốm thì em bỏ anh. Không ai lo cho anh đâu”. Anh say ngủ, em nhè nhẹ sửa chiếc gối cho anh. Có khi em trừng mắt nhìn lên nóc nhà, hoặc em ra phòng khách, bật ngọn đèn để bàn khâu vài chỗ chỉ tuột ra trên áo anh mà anh không hề hay biết. Buổi sáng, em lại sửa soạn đầy đủ quần áo cho anh đi làm. Chiếc điện thoại di động anh bỏ trong túi áo, anh về khuya em cũng chẳng gọi tới. Khi hỏi tại sao, em cười: “Gọi điện cho anh giống như em đang theo dõi anh”. Vậy mà khi tình cờ thấy ví anh hết tiền, em lại chia bớt số tiền chi tiêu ít ỏi của gia đình cho anh. Em luôn lo rằng đàn ông không có tiền, lỡ đi đường đạp vỡ bánh trái của người ta lấy gì mà đền. Biết em chu đáo thế khiến lòng anh thêm áy náy.
Trong nổi trôi của số phận, em ở tận miền Bắc xa xôi theo gia đình vào Nam với đôi mắt còn ngơ ngác, với má lúm đồng tiền khi cười khiến bao kẻ si tình dễ dàng gục ngã. Anh, chàng trai miền biển vừa tốt nghiệp đại học, trái tim đã thổn thức trước nụ cười của cô gái Bắc. Cái cớ của cuộc đời hay là số phận khiến ta nên vợ nên chồng. Em, cô gái dạy văn cấp II dáng người nhỏ xíu đứng trong lớp lọt thỏm giữa đám học trò. Em chẳng biết bon chen cùng đời để giành giật này nọ, em chỉ có hai ước nguyện: Được làm cô giáo và được làm người vợ hiền. Chiếc nhẫn cưới của anh mua cho em trong ngày hai đứa về bên nhau chẳng phải là loại đắt tiền, nhưng với em, đó là chiếc nhẫn quý giá hơn cả kim cương và châu báu.
Em đến với anh như anh là cây tùng che vững vàng cuộc đời em. Tình yêu em trao cho anh là mối tình đầu và cũng là tình cuối. Em vẫn luôn tinh khôi một lòng với anh. Em luôn nói: “Em chẳng sợ anh có người nào khác hơn em đâu. Bởi em biết trên thế gian này chỉ duy nhất có mình em yêu anh và chấp nhận mọi thói hư tật xấu nơi anh”. Chưa có người đàn bà nào lại tin vào khả năng giữ được chồng bằng tình yêu của mình như em. Ngay cả anh cũng vậy, anh cũng không nghĩ rằng anh có một người đàn bà nào khác ngoài em.
Vậy mà H đã xuất hiện. H là bạn của em chứ ai đâu xa. H không đẹp bằng em, không dịu dàng bằng em, nhưng H nhỏ tuổi hơn em dù cùng dạy một trường. Trong cơn mưa ngày nào khi H ghé nhà mình chơi, em nhờ anh chở hộ H về. Anh đâu ngờ rằng giữa cơn lạnh của ngày đó, mùi hương tóc H và sự đồng loã của căn hộ giáo viên độc thân – anh và H đã vượt qua ranh giới của tình bạn. H đã ngã vào vòng tay của chồng em.
Tưởng chỉ là nhất thời, nhưng anh đã bị cuốn vào cái vòng thường tình mà anh tưởng rằng sẽ không có anh trong đó, thoát mãi chẳng ra. Rồi anh thường xuyên vắng nhà, khi đó anh đã ôm một người đàn bà khác không phải là em. Anh không thể nào bỏ rơi H bởi H mồ côi cha lẫn mẹ, tự lực vào đời và H yêu anh giống như một cây khô cạn nước.
Thoáng chốc vậy mà đã hơn nửa năm trôi qua. Đêm nay H chia tay với anh. Ngày mai H sẽ có một đời sống khác. H đi lấy chồng. Đáng lẽ anh sẽ mừng vui mới phải, bởi anh đã thực sự trở thành một người chồng ngoan như em vẫn tin. Nhưng có phải bản tính của người đàn ông là ích kỷ, luôn luôn không muốn mất cái gì thuộc về của mình? Bởi trước đó có lúc H đã thuộc về anh, rồi anh lại mất H.
Anh uống nhiều rượu. Anh uống một mình trước khi trở về nhà. Em vẫn ngồi trước cửa. Nhạc mở nhẹ, hình như nhạc đang trôi trong không gian một bản tình ca. Cho đến khi em lau mặt cho anh bằng chiếc khăn nóng em đã chuẩn bị sẵn. Em dịu dàng nói với anh: “Ngày mai H đi lấy chồng phải không anh? Vậy là ngày mai em không còn ăn cơm một mình”.
Những ly rượu đã không làm cho anh say đêm đó. Anh nắm chặt tay em. Em không ngủ. Em cũng chẳng có một lời nào trách móc anh. Nhưng tại sao em biết hết mọi chuyện mà em chẳng hề tâm sự, cũng chẳng hề phản ứng – em chỉ đợi ngày anh quay về? Sự cam chịu của em rất có thể đã làm em mất anh mãi mãi. Nếu như thời gian anh ở bên H không chỉ là hơn nửa năm? Nếu như H không lấy chồng, nếu như anh không tìm được đường quay trở lại?...
Mọi chuyện đều có thể phải không em. Nhưng thâm tâm anh luôn muốn là một người chồng ngoan, không chia cho ai khác ngoài em tình yêu từ trái tim mình. Và mong muốn ấy trong anh nhiều hơn bao giờ hết khi anh nhận ra rằng em đã im lặng mặc dù biết tất cả điều bí mật của anh. Ngày mai H đi lấy chồng. Nhưng anh muốn em hiểu rằng chính sự tế nhị, tinh tế, nhỏ nhẹ của người con gái Hà Nội xưa đã là ngọn đuốc dẫn lối cho anh về...
Chi Anh
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00