Khi em muốn kết thúc cuộc đời này Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Tôi viết bài này để gửi em, người con gái đang sống với nỗi buồn đau vây kín do chính em tự tạo nên.
Em có thể kể cho tôi nghe hàng nghìn lý do khiến em phải co ro trong bóng tối. Em có thể than khóc hàng giờ liền khi bị mẹ mắng, có thể mua một cuộn dây để treo mình giữa nhà, có thể uống một ngụm nhiều viên thuốc ngủ v.v. Tất cả chỉ vì em chán sống? Em muốn mọi người hoảng sợ? Hay chỉ vì... em đang chạy trốn cô đơn?
Để tôi hoá thân thành em và đọc suy nghĩ của em bây giờ nhé?
Em không có bạn? Em bị mọi người tẩy chay? Ba mẹ không quan tâm đến em? Họ thường xuyên bỏ em ở nhà một mình? Em lẻ loi, cô đơn, buồn tủi? Cảm giác như mình vô hình trong mắt mọi người? Vì thế em phải làm một cái gì đó thật khác, để mọi người biết rằng họ đã sai khi ruồng rẫy một đứa bé như em... Thế là em tự tử?
Và như thế thì mọi người sẽ hoảng sợ, thì ba mẹ sẽ khóc thương em, thì tên em sẽ được liệt lên trang nhất của bài báo… Em khẳng định chính mình bằng cách "dũng cảm" như thế?
Em cần một lý do khác nữa? Em đi trễ và bị thầy mắng? Ồ! Thầy không tôn trọng em sao? Tại sao chỉ một lý do cỏn con như thế mà thầy cũng có thể quát tháo vào mặt em? Thầy không được phép như thế, thầy phải ăn năn vì hành động của thầy, thầy sẽ phải hối hận suốt đời vì đã quát mắng em chỉ vì tội đi trễ. Vậy đấy! Nhảy lầu đi em! Để nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của thầy lúc ấy, em nhỉ?
Vậy để tôi cho em biết suy nghĩ của tôi và cảm nghĩ của mọi người về em nhé…
Em này, bất cứ khi nào em thấy cả thế giới đang quay lưng lại với mình, thì em nên tự hỏi rằng, có phải chính em đang quay lưng lại với cả thế giới hay không? Nếu em nghĩ rằng mình chẳng cần phải quan tâm và giúp đỡ ai, mà chỉ ngồi đấy mong một bàn tay ai sẽ chìa ra nâng mình dậy, thì sẽ không có đâu. Muốn có bạn bè, đầu tiên, em hãy là một người bạn trước đã…
Sống biết yêu thương thì em sẽ nhận lại những yêu thương tròn đầy... Sống hời hợt thì em sẽ chỉ nhận lấy những cô đơn… Sống dũng cảm thì em sẽ hạnh phúc... Sống ích kỷ thì em tự thấy mình bất hạnh và muốn kết liễu đời mình.
Vậy cái cách em muốn chấm dứt cuộc sống này là em đang dũng cảm hay ích kỷ? Em tự biết nhé…
Nếu em tự tử, em sẽ được mọi người chú ý, và dù em mất đi, người ta cũng có thể cười phì cho cái sự nông nổi của em... Chẳng ai dồn em đến đường cùng, có chăng là em tự đóng lại những lối thoát cho cuộc đời mình. Vì em chẳng mạnh mẽ để tự đứng dậy, vì em không muốn trèo cao để mọi người ngước nhìn thán phục, vì em chỉ muốn lọt xuống hố thật sâu và nhìn mọi người đang bao vây xung quanh ngắm em đầy thương hại. Em thật sự muốn như thế chăng?
Vậy thì em kết thúc cuộc sống của mình. Để không phải buồn, không phải lo nghĩ, không phải chỉ biết đến áp lực học hành...
Rồi em sẽ không thấy được cảnh bình mình chào ngày mới với những âm thanh quen thuộc, khi em đang cuộn tròn trong chăn ấm và nghe tiếng mẹ kêu réo dậy đi học. Thì em đâu còn được nghe tiếng cô bán xôi cười nói với bà bán bánh mì trước nhà, những con người nghèo khổ hơn em gấp ngàn lần đang nở những nụ cười hạnh phúc mỗi ngày…
Rồi em sẽ không còn cảm nhận được hơi ấm của bạn bè đang choàng vai em khi em vừa bước vào cửa lớp. Thì em đâu còn được biết những câu chuyện vui thầy chủ nhiệm kể vào mỗi giờ nghỉ chuyển tiết làm cả lớp cười ồ vui vẻ.
Rồi em sẽ không còn nhìn thấy những ông sao sáng và ánh trăng tròn đêm trung thu, bạn bè em nhảy múa dưới ánh trăng và kể cho nhau nghe những câu chuyện hài hước…
Rồi em sẽ không còn cảm nhận được hơi lạnh ùa vào khi mùa Giáng sinh đang tới, em sẽ không còn được dạo phố về đêm và ngắm nhìn những ánh đèn giăng đầy đường, những bài ca Noel vang lên đâu đấy khắp các nẻo đường em đi qua…
Rồi em sẽ không biết cái thời khắc giao mùa của năm mới sẽ như thế nào. Em sẽ không còn nhìn thấy cảnh người ta xúm xít nối đuôi nhau đi chợ hoa vào dịp cuối năm, sẽ không còn nghe tiếng pháo bông bắn lên bầu trời trong đêm 30 rực lửa, sẽ không còn nghe tiếng trẻ con chúc tết người lớn, không còn cảm nhận hơi ấm tình thương bên mâm cỗ ngày tết với ông bà cô bác.
Nếu em muốn đánh mất những niềm vui và hạnh phúc bình dị đấy trong cuộc sống, thì em cứ bỏ quên cuộc sống đi…
Sao? Em đã không còn muốn ra đi nữa rồi phải không? Em sẽ đứng dậy và thể hiện mình bằng cống hiến và máu lửa của tuổi trẻ? Tôi biết, em sẽ làm được như thế mà.
Thẩm Quỳnh Trân
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00