Khi anh nói Anh yêu em! Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Anh nói: “Anh yêu em” lúc kiên nhẫn ngồi nghe em “buôn dưa” những chuyện trên trời dưới bể của lũ con gái tụi em, hay khi em “giãi bày” những nỗi ấm ức nơi giảng đường. Em nhớ ánh mắt dịu dàng của anh khi ấy cùng cái siết tay thật chặt và mọi giận hờn trong em tan biến đi đâu hết cả.
Anh nói: “Anh yêu em” lúc nặng lời mắng em vì cái tội không chịu mặc thêm áo ấm khi trời trở lạnh, cứ phong phanh như thế rồi tối đến lại ngồi ôm ngực ho sù sụ. Nhưng chỉ một lát sau đã thấy anh nhẹ nhàng đưa em vỉ thuốc ngậm với lời dặn dò ân cần: “Nhớ nhé, cứ khi nào em thấy khó chịu thì ngậm một viên nhé!”.
Anh nói: “Anh yêu em” khi mà anh gọi điện đến nhà nhưng em lại đi vắng. Anh ân cần hỏi chuyện mẹ: “Bác có khoẻ không ạ? Chân bác đỡ đau nhiều chưa?”. Không chỉ để khi em về, mẹ nói có anh gọi điện đến mà còn dặn với theo: “Cứ nói mẹ hết đau chân rồi, để nó khỏi lo lắng, con nhé!”.
Anh nói: “Anh yêu em” khi hối hả phóng xe thật nhanh đến trường em lúc tan ca học chỉ vì cơn mưa thật to đang trút xuống, mà em thì luôn quên mang theo áo mưa. Nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước và đôi tay lạnh giá, lòng em lại xót xa. Cũng bởi vì “anh yêu em”, phải không anh?
Anh nói: “Anh yêu em” khi em than thở với anh cái ăng ten dạo này hư quá, chẳng để yên cho em xem phim gì cả, để rồi chủ nhật đó, anh hỳ hục tháo tháo, lắp lắp và chiếc ăng ten như nghe lời anh, không còn xoay đến chóng mặt khi trời chuyển gió. Em say sưa ngồi xem và hôm sau hào hứng kể cho anh nghe những chương trình đó.
Anh nói: “Anh yêu em” khi ngồi đợi em gần hai giờ đồng hồ nơi cổng trường, chỉ vì xe đưa lớp em đi thăm quan về trễ. Em ngồi sau anh, chưa kịp trả lời câu hỏi của anh: “Sao về muộn thế em?” thì đã gục đầu vào vai anh ngủ vùi. Anh nhẹ nhàng cho xe đi vòng vòng đến khi em chợt giật mình tỉnh dậy và thắc mắc: “Sao lâu về đến nhà thế anh?”.
Anh nói: “Anh yêu em” khi em đang vùi đầu vào đống luận văn tốt nghiệp thì anh bước vào với ly sữa trên tay. Và mặc cho em vùng vằng, nhấm nhẳng: “Em đã nói là em ghét sữa lắm cơ mà” thì anh vẫn đứng đó đến khi em uống hết mới thôi. Rồi anh lại cặm cụi ngồi đánh máy giúp em mà chẳng cằn nhằn như mọi khi: “Anh đã bảo em bao lần là học đánh máy cho cẩn thận đi cơ mà”.
Ba tiếng: “Anh yêu em” anh chẳng viết ra mà cũng hiếm khi nói thế. Nhưng em đã nghe và đã nhìn thấy ba tiếng ấy mỗi ngày. Chỉ cần em biết cách nhìn, chỉ cần em biết cách nghe, phải không anh?
Ngọc Trang
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00