Hạnh phúc không biến mất Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Hạnh phúc vẫn luôn mỉm cười
tamsubantre.org - Để chuẩn bị thời khắc chia tay sau 3 năm gắn bó cấp 3, lớp tôi háo hức tổ chức một buổi dã ngoại thật hoành tráng. Đó là một chuyến xe định mệnh mà đến bây giờ, khi nhắc lại, tôi vẫn không quên được cảm giác hãi hùng.
Sau cú va chạm lớn tôi hoàn toàn không biết gì. Mẹ kể lại, tôi đã nằm bất động triền miên trong 1 tuần liên tục. Khi tỉnh lại, tôi không nhìn thấy gì, một màu đen dày đặc bủa vây khiến tôi sợ hãi. Từ bé, tôi vốn đã ghét bóng tối. Khi bác sĩ tháo băng mắt, tôi vẫn không thể thấy mẹ và những người xung quanh. Bác sĩ đã nói, tôi sẽ phải làm quen với bóng tối suốt phần đời còn lại. Mọi thứ trong tôi như hoàn toàn sụp đổ. Tôi sẽ không thể nhìn thấy những người thân yêu, sẽ không thể cùng bạn bè ngắm những cảnh đẹp tuyệt vời của thiên nhiên qua những chuyến du ngoại, tôi sẽ không thể cùng Hải ngồi ngắm bình minh vào mỗi buổi chiều… Tôi tuyệt vọng khi nghĩ đến những điều đó. Mọi người nói, tôi may mắn thoát chết trong chuyến xe định mệnh, nhưng tôi lại thấy mình thật bất hạnh. Nếu tôi sống trên cõi đời này mà luôn phải ở trong bóng tối thì thà để tôi ra đi sẽ thanh thản hơn.
Khi biết tôi bị hỏng mắt hoàn toàn, bố mẹ Hải đã đến gặp tôi. Họ đến không phải để động viên, thăm hỏi gì mà để nói rằng, con trai họ cần có tương lai và không thể yêu cũng như chăm sóc một người khiếm thị như tôi cả đời. Họ mong tôi hãy buông tha con trai họ để Hải không phải gánh chịu những thiệt thòi khi yêu tôi. Lòng tự cao của người con gái đã khiến tôi kiên quyết hắt hủi Hải. Lúc đầu, anh cũng tỏ ra rất sẵn sàng cùng tôi khắc phục khó khăn. Nhưng rồi, sự can thiệp gay gắt từ phía bố mẹ Hải đã khiến tình yêu của chúng tôi tan vỡ. Chúng tôi không thể vượt qua sự phản đối từ phía gia đình anh ấy. Cuộc sống đã quá bất công với tôi. Ông trời đã lấy đi ánh sáng của tôi, giờ lại đang tâm dập tắt nốt nguồn tình cảm thiêng liêng từ phía người yêu. Những biến cố bất ngờ xảy ra liên tiếp đã biến tôi từ một cô gái hồn nhiên yêu đời thành một người luôn gắt gỏng, chán ghét cuộc sống. Tôi sống lầm lũi, mặc cảm, hạn chế tiếp xúc với những người xung quanh. Tôi sợ họ nhìn tôi với con mắt thương hại, lại càng sợ hơn khi họ coi thường vì tôi là người khuyết tật… Tôi tự xây cho mình một lớp vỏ bảo vệ vững chắc và hoàn toàn tránh tiếp xúc với bạn bè, người thân, vì tất cả đều không phải người tốt, họ đều có thể làm tổn thương trái tim nhạy cảm của tôi.
Tôi đã luôn than trách bản thân khi biến cố đó bất ngờ xảy ra
Cuộc sống của tôi cứ trôi đi u ám như vậy nếu không có một sự kiện đặc biệt xảy ra. Đó là buổi sinh hoạt chia sẻ kinh nghiệm sống của những thanh niên khiếm thị. Nói thực tôi tham gia không phải vì lòng nhiệt tình mà nói đúng hơn, tôi đã bị ép buộc tham dự. Từ khi tôi hỏng mắt, mẹ đã là người gần gũi và chia sẻ với tôi nhiều nhất. Mẹ luôn cố gắng giúp tôi hòa nhập với mọi người xung quanh bằng mọi cách, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Nhưng tất cả những lần đó, tôi đều lẩn tránh sự sắp xếp của mẹ. Tôi biết mẹ thương tôi nhiều lắm, nhưng sự e ngại của chính bản thân đã khiến tôi muốn tách biệt khỏi cộng đồng. Lần này cũng vậy, mẹ động viên tôi tham gia buổi sinh hoạt với các bạn cùng hoàn cảnh. Tôi thầm nhủ, đã khiếm thị rồi thì còn làm được gì trong cuộc sống nữa, “giàu hai con mắt”, mất nó đi rồi là mất tất cả. Tôi muốn chứng tỏ với mẹ, cuộc sống của họ cũng sẽ tẻ nhạt, chán ngắt như chính cuộc sống con gái mẹ đang trải qua nên tôi đã đồng ý để mẹ đưa đến buổi sinh hoạt, coi như đây là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng để mẹ đừng bao giờ sắp xếp cho tôi các buổi giao lưu khác nữa.
Sau gần 3 năm kể từ khi bắt đầu sống trong bóng tối, tôi đã xây dựng cho mình một lớp vỏ bọc khá vững chắc và không muốn giao lưu với người ngoài, kể cả những người khiếm thị như mình. Những lời chào hỏi của các thành viên tôi cũng chỉ đáp lại hết sức vô cảm, không vồn vã, không chút thân thiện. Nhưng tảng băng lạnh giá trong tôi đã dần dần tan chảy khi cảm nhận được sự lạc quan, yêu đời của những người bạn ấy. Họ không hề giống tôi, cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn và họ vẫn có thể làm được nhiều điều có ích cho cuộc đời. Cuộc sống của họ đầy ắp tiếng cười và không hề tẻ nhạt như tôi nghĩ. Họ nhìn nhận sự khiếm khuyết về đôi mắt như một nguồn động lực để họ tôi luyện ý chí và sự nỗ lực cho chính mình. Lần đầu tiên trong ba năm, tôi cảm thấy mình có thể cười hồn nhiên với những mẩu chuyện vui của các thành viên trong nhóm, cảm giác tuyệt vời mà tôi nghĩ nó đã hoàn toàn biến mất khi tôi không còn đôi mắt. Thành quả mà những người bạn cùng cảnh ngộ đã đạt được khiến tôi khâm phục biết bao. Trong khi họ đã nỗ lực rất nhiều trong cuộc sống thì tôi lại lãng phí bao nhiêu thời gian chỉ để ngồi đó hờn trách số phận đã quá bất công với mình.
Tôi đã tìm được một nửa cho mình.
Có lẽ mẹ là người vui nhất khi thấy con gái mình tươi tắn trở lại. Tôi rụt rè đề nghị mẹ cho tôi tham gia những buổi sinh hoạt tiếp theo của nhóm. Mẹ đã ủng hộ nhiệt tình ý kiến của tôi. Qua những buổi tiếp theo, tôi đã mạnh dạn hơn khi đưa ra những ý kiến thảo luận của mình trong nhóm. Tôi phần nào cảm thấy tự tin hơn. Tuyệt vời hơn nữa khi từ chính những buổi sinh hoạt đó, tôi đã tìm được một nửa cho mình. Tùng là sinh viên năm thứ 4 khoa công tác xã hội đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Hoàn cảnh của anh còn thiệt thòi hơn tôi vì khi sinh ra, hai mắt của anh đã hoàn toàn không thấy gì. Anh chia sẻ với tôi về ước mơ lớn nhất trong cuộc đời anh. Đó không phải là có một sự nghiệp lẫy lừng, một vị trí đáng mơ ước trong xã hội - điều mà hầu hết các chàng trai đều mong muốn vươn tới. Với anh, ước mơ lớn nhất chỉ là được một lần duy nhất có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, được ngắm nhìn vẻ đẹp của tự nhiên, được nhìn thấy mặt những người thân yêu khi hàng ngày anh có thể nghe được họ nói mà không thể hình dung được hình dáng của họ. Nghe Tùng chia sẻ mà tôi ứa nước mắt. Mong muốn quá giản dị mà với bất kỳ người bình thường nào cũng là một điều đương nhiên thì đối với người khiếm thị như anh có lẽ chẳng bao giờ đạt được. Tôi vẫn hạnh phúc hơn anh khi đã từng được nhìn thấy những thứ xung quanh, thấy những người thân của mình, chỉ có điều giờ đây, người yêu tôi như thế nào tôi chỉ có thể cảm nhận bằng tay, bằng giọng nói và bằng trí tưởng tượng. Tôi không thể giúp Tùng thực hiện ước mơ của anh, nhưng bằng trí nhớ và sự tưởng tượng của mình, tôi đã cố gắng mô tả để anh ấy có thể hình dung ra hình dáng của những sự vật xung quanh. Anh thực sự háo hức và tỏ ra rất thích thú với những gì tôi mô tả. Ở bên anh, tôi đã học được các kỹ năng sống cần thiết mà người khiếm thị cần làm quen. Anh dạy tôi cách sử dụng máy tính có hỗ trợ bộ đọc, tìm kiếm các thông tin và các kiến thức phục vụ cho cuộc sống của mình… Từ sự cảm thông, chia sẻ của hai con người không hoàn hảo, chúng tôi đã đến với nhau bằng một tình yêu chân thành.
Tình yêu của chúng tôi lúc đầu không nhận được sự đồng tình từ phía hai gia đình, bởi cả cha mẹ tôi lẫn cha mẹ anh đều cho rằng, có một đứa con khiếm thị đã khó khăn nhường nào, giờ lại phải gánh thêm một người mắt không sáng nữa sẽ càng bi kịch. Nhưng bằng tình yêu mãnh liệt, bằng nỗ lực cố gắng của mình, chúng tôi đã chứng minh cho hai gia đình thấy, chúng tôi hoàn toàn có thể tự chủ về kinh tế và đời sống hàng ngày. Điều quan trọng hơn, chúng tôi cần có nhau để sẻ chia, đồng cảm. Có lẽ vì thế, sau mọi trắc trở, chúng tôi đã được hai gia đình cho phép đến với nhau và chúng tôi đang lên kế hoạch và chuẩn bị kết hôn vào năm tới trong niềm hạnh phúc và mong chờ của cả hai gia đình.
Hương Giang
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00