Hai nửa giọt mưa Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Liệu một nửa em có tròn lại như xưa không?
Mỗi nửa rồi sẽ tự bào mòn mình cho trơn tru, nhẵn nhụi để tiếp tục lăn tròn theo dòng chảy thời gian. Em cũng chẳng biết một nửa em có tròn lại như xưa không, nhưng chắc hẳn một phần trong em đã sứt mẻ rơi rớt lại trong anh và ngược lại.
Mưa rơi vội vã. Mưa chạy rần rần trên phố. Mưa đâm sầm vào mái tôn, cửa kính. Mưa văng tung tóe tạo những bong bóng mưa trên vũng nước ngoài đường.
Mùa mưa năm đó em đứng nép dưới mái hiên photo Lộc chờ bản luận văn được in và đóng thành bộ. Không hiểu sao biết nhau ngay từ lúc mới vào trường đại học mà tới ngày tốt nghiệp ông trời lại đẩy đưa anh đến với em. Em chờ đúng ba giờ đồng hồ, đi ra đi vào chờ lấy bộ luận văn. Em chẳng có gì để làm đành ngồi nghịch nước mưa trước cửa giết thời gian.

Rồi cũng xong. Em hồi hộp lật từng trang kiểm tra. Chợt ngẩng đầu lên, anh đứng đó. Anh và em cùng reo lên khi nhận ra nhau, cùng hí hoáy kiểm tra, cùng trả tiền và bịn rịn chia tay ra về.
Bất chợt em gặp lại anh sau vài tháng đi làm. Những nỗi uất ức, những nỗi buồn, những khó khăn… cứ đổ vào anh theo những giọt nước mắt của em. Anh thật kiên nhẫn ngồi nghe. Khi em đã vơi nỗi niềm anh chỉ vẻn vẹn mỗi câu: “Em cần anh giúp em việc gì?”. Em vốn chẳng cần gì ở người nghe ngoài sự quan tâm, cảm thông và chia sẻ… Ngay phút ấy em hơi hụt hẫng. Anh bên cạnh em mà cứ như ta ở hai nơi thật xa.
Rồi dù ở hai nơi thật xa nhưng nỗi cô độc trong bước đầu tập tễnh vào đời, những va chạm ngoài xã hội, trong gia đình đã đẩy em đến gần anh hơn. Anh là người yêu đầu tiên của em. Nhưng mỗi lần đi chơi với anh về, một chút thất vọng, một chút chán ngán cứ len lỏi trong em.

Khi mình là vợ chồng, đôi lần buồn em điện thoại cho anh. Em mong đợi một câu nói chia sẻ, một hướng dẫn cụ thể để em mạnh mẽ hơn và đứng lên… Nhưng tất cả những gì em nhận được là im lặng và kết thúc bằng câu: “Thôi em tắt máy đi, tốn tiền điện thoại bây giờ”.
Khi em bị tai nạn xe lúc đang mang thai con mới vài tuần, em bị sốc đến tối mắt tối mày chẳng thấy đường tự đứng lên. Cô bán quán bên đường cùng cậu con trai đưa em vào quán. Em toát mồ hôi nhưng cố lấy bình tĩnh đọc số của anh để nhờ cô bán quán gọi anh.
Câu đầu tiên anh hỏi em: “Xe có bị hư gì không?”. Giá như đôi mắt em lúc đó nhìn thấy đường để có thể biết được xe có hư không mà trả lời anh, em vẫn sẽ thấy mình thua hẳn cái xe vô tri vô giác. Nhưng em chẳng thấy gì nữa. Em chỉ nói thật nhỏ: “Anh đón em với. Mắt em không nhìn thấy gì”.
Anh đến và coi kỹ chiếc xe, hỏi cô chủ quán xe bị ngã như thế nào rồi chở em về. Mẹ hỏi em sao, anh đáp: “Chắc bị sốc xe. Lát là thấy lại mà”. Chỉ có vậy. Mẹ rờ mắt em, vuốt tóc em, rờ chân tay em… Em rơi nước mắt. Sao người đầu tiên quan tâm xem em có sao không lại không phải là anh?
Nhiều biến cố trong cuộc sống chung đã kéo hai thế giới của chúng ta ngày một xa nhau thêm. Chúng mình giờ đã tách làm đôi trở về là hai con người của hai thế giới tâm hồn tách biệt. Giọt nước to đã chia làm đôi. Hai nửa chúng ta giờ đây làm sao trọn vẹn là hai nửa của mười mấy năm về trước. Chúng ta chỉ còn là hai nửa của đổ vỡ, được bẻ thô bạo làm đôi từ một khối lỏng lẻo. Mỗi nửa mang một tâm tư, một khiếm khuyết, một vết thương…
Ta chẳng thể nào như ban đầu. Ta chẳng thể nào nghĩ về nhau trọn vẹn yêu thương, tình cảm như thửơ mình lăn tròn, lăn tròn để tìm cách nối hai nửa của chúng ta làm một.
Mỗi nửa rồi sẽ phải tự bào mòn mình cho trơn tru, nhẵn nhụi để còn tiếp tục lăn tròn theo dòng chảy thời gian. Em cũng chẳng biết một nửa em có tròn lại như xưa không, nhưng chắc hẳn một phần trong em đã sứt mẻ rơi rớt lại trong anh và ngược lại. Phần sứt mẻ ấy mãi là vết sẹo, là khiếm khuyết mà em và anh phải mang suốt cuộc đời vì những sai lầm từ thuở ta còn là một khối trọn vẹn của nhau...
Hồ Thị Thuý Diễm
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00