Dịu dàng - ai bán, tôi mua! Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Bởi trong đám con gái suốt ngày chăm lo sắc đẹp, đi đứng khoan thai, ăn nói nhẹ nhàng thì phong cách ấy thật ấn tượng. Tôi thường ngắm trộm nàng rồi trở thành cây si lúc nào không biết.
Từ khi trở thành “một nửa” của tôi, tính cách nàng vẫn không thay đổi. Lũ bạn tôi thường đùa: từ ngày yêu nàng tôi đã trở thành gã đàn ông… mặc váy! So sánh giữa hai người tôi thấy hình như mình còn xứng đáng là… phụ nữ hơn.
Nàng: quần bò nhiều túi, mũ lưỡi trai đội ngược, còn tôi: sơ mi cắm thùng, tóc chẻ ngôi giữa lịch sự. Yêu nhau một thời gian tôi dẫn nàng về ra mắt gia đình. Ở quê, hễ có khách quí, trên mâm cơm không thể thiếu món thịt gà. Nàng vào bếp phụ mẹ tôi nấu nướng và hăng hái nhận chân cắt tiết gà.
Và hành động cắt tiết hùng dũng đến mức suýt làm đứt cổ gà của nàng không lọt qua mắt mẹ tôi. Mẹ gọi tôi ra một góc, bảo rằng: “Con bé này không chút nữ tính. Con mà yêu nó chỉ khổ một đời”. Sau lần về quê ấy, tình cảm của tôi dành cho nàng có hao hụt ít nhiều.
Nhưng lâu đài tình yêu chỉ thực sự đổ vỡ khi câu chuyện đặc biệt này xảy ra. Một chiều thứ 7, nhận được học bổng, tôi đưa nàng đi sắm một chiếc áo mới. Nàng loay hoay mãi mà vẫn chưa chọn được, cuối cùng nàng lần sang góc đồ dành cho quý ông và “kết” ngay chiếc áo kẻ sọc.
Người bán hàng không nhịn được cười trước sự lựa chọn lạ lùng của vị “thượng đế” có một không hai. Còn tôi mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhưng vẫn nhắc khẽ: “Em chọn chiếc áo hồng đằng kia đẹp hơn đấy”. Bất ngờ, nàng quắc mắt nhìn tôi, buông câu… trời giáng: “Đồ điên” rồi đùng đùng bỏ ra cửa, mặc tôi đứng trơ như tượng đá, trong sự ngỡ ngàng và hổ thẹn.
Từ dạo chia tay đến giờ tôi vẫn chưa yêu ai nhưng tương lai sẽ yêu. Qua vấp váp, đổ vỡ tôi mong ước “một nửa” tương lai của tôi phải có đức tính dịu dàng. Nhan sắc, thứ mà “phái đẹp” nâng niu, chẳng qua chỉ là món quà “mượn” của tạo hoá, rồi sẽ có ngày phải trả lại; cá tính-cũng chỉ là thứ trang sức cần thiết khi người ta trẻ…
Nhưng sự dịu dàng lại giống như dòng nước mát lành mà người đàn ông suốt đời khao khát được đắm mình trong đó. Đến lúc này, tôi vô cùng thấm thía mỗi lần nhớ lại câu thơ mà cha tôi vẫn thường ngâm ngợi: “Có ai bán cái dịu dàng-Tôi mua một gánh tặng nàng làm duyên”.
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00