Điều bí mật từ cái gầm bàn Thứ Sáu, 14/04/2006, 10:01
Có những lúc bạn muốn trốn đi đâu đó thật xa. Có những lúc thậm chí bạn bỗng muốn biến mất khỏi thế gian. Điều ấy là bình thường, bình thường vì bạn đang trốn tránh sự thực: bạn đang đứng ở đâu trong thế giới này?
Đâu là chỗ của bạn? Đâu là nơi bạn có thể từ đó đến và từ mọi điểm quay về? Không phải là gia đình, cũng không phải trường lớp, nơi đó nằm trong chính mỗi người chúng ta. Trong bạn và trong tôi.
Một ai đó nói: “Tớ bỗng dưng muốn chui xuống gầm bàn”. Điều ấy đơn giản vì với họ, lúc ấy, cái gầm bàn là nơi bình yên.
Vậy thì, nơi chúng ta quay về chính là miền bình yên trong chính chúng ta. Có thể là cái gầm bàn, có thể là một góc giường dựa lưng vào tường, có thể là một chỗ ngồi quen, có thể là ở giữa đường phố đông người.
Một người khác lại nói về cách thức đánh rơi nỗi buồn: “Tôi đi dưới mưa, đường thật đông. Nước mắt sẽ hòa vào nước mưa và chẳng gây bất kì sự chú ý nào. Tôi cũng như mọi người. Tôi ra đường có công việc. Công việc của tôi là đánh rơi nỗi buồn!”. Một người bạn khác, anh ấy đánh rơi nỗi buồn từ những tầng cao, bằng một vài chiếc máy bay giấy bay bay bay thật nhẹ vào tầng trời. Máy bay giấy chưa kịp rơi xuống đất, nỗi buồn đã đánh rơi trên cao! Tôi thì thường đánh rơi nỗi buồn của mình vào một que kem, ăn hết que kem, vị lạnh trên đầu lưỡi, và cả vị ngọt nữa, nỗi buồn lặng lẽ đi đâu.
Lại nói về cái gầm bàn kì lạ. Ai đó giấu mẹ vài que kẹo mút, chui xuống gầm bàn, liếm lấy liếm để, không sợ bị bọn trẻ con hàng xóm đánh cướp mất: vụng trộm và an toàn. Một người nữa, nói rằng, bài học đầu tiên cậu học được khi đến Nhật Bản: khi thấy có dấu hiệu động đất, bạn hãy lấy gối hay một vật mềm xốp tương tự, che lên đầu, rồi chui vào chỗ nào có thể tạo thành một khoảng trống như cái gầm bàn chẳng hạn... Đôi khi, từ trong cái-gầm-bàn mà bạn đã tin tưởng, ngay cả nỗi sợ hãi cũng biến mất!
Cuộc sống là những cuộc gặp gỡ. Cuộc sống cũng là những cuộc đối đầu. Đối thủ nguy hiểm nhất và khó vượt qua nhất lại đang ở trong chính bản thân mỗi chúng ta: bệnh tật, sợ hãi, cô đơn, chán nản, thất vọng, ích kỉ, tham lam... Thì, hình ảnh cái gầm bàn gần như một giải pháp hữu hiệu nhất.
Nào, tìm cho mình một miền bình an để có thể lấy lại thăng bằng, niềm tin, tình yêu và nghị lực để tiếp tục mỉm cười với chính mình - ngày hôm qua!
THANH VÂN
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
Các tin khác
- Văn hóa xã giao Thứ Sáu, 07/04/2006, 16:05
- Đẹp, thành đạt vẫn cô đơn Thứ Hai, 27/03/2006, 16:28
- Mẹ luôn sống vì người khác Thứ Ba, 07/03/2006, 14:44
- Món quà tặng mẹ Thứ Hai, 06/03/2006, 15:25
- Tôi đã học được nhiều điều Thứ Năm, 02/03/2006, 10:30
- Chuyện tử tế Thứ Hai, 27/02/2006, 16:04
- Là anh àh, em rất thích ! Thứ Sáu, 17/02/2006, 11:09
- Con đường tình yêu ngày xuân muộn Thứ Năm, 09/02/2006, 11:09
- Tình Yêu từ L đến E Thứ Hai, 06/02/2006, 14:40
- 9 cách nói lời cảm ơn Thứ Ba, 31/01/2006, 16:17
- Tết này con không về Thứ Ba, 24/01/2006, 11:03
- Hãy để xuân tươi hồng Thứ Năm, 19/01/2006, 16:26