Con không muốn về nhà! Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Về đâu?
Mỗi khi thấy bạn bè hớn hở mong được về nhà cuối buổi học, con lại thấy có lỗi với mong muốn “Ước gì không phải về nhà”. Về nhà, nghĩa là con sẽ nghe tiếng bố nạt mẹ, tiếng mẹ thổn thức sau cánh màn khép hờ, tiếng em con nức nở vì trận đòn hồi chiều của bố và tiếng chị vừa nấu cơm vừa sụt sùi. Bố sẽ đón con ở cửa với khuôn mặt nhăn nhó, ánh mắt giận dữ và lớn tiếng hỏi con: “Sao mấy đứa cùng đi học mà mày luôn về sau chúng nó? Lại la cà ở đâu hả?”.
Chiếc roi mây của bố nằm trên kệ tủ. Vàng óng. Bóng hơn bất kì một vật dụng bằng mây nào trong nhà. Chiếc roi ấy là nỗi khiếp sợ của tất cả mấy đứa con. Con nghe tiếng roi vút trong không khí đan vào tiếng quát của bố, tiếng xin của mấy chị em con mà thấy kinh hãi. Những trận đòn thuở nhỏ luôn hằn lên trên cánh tay, trên chân, thậm chí trên cổ con những “con trạch, con lươn" tím đỏ. Khi bạn bè hỏi, con ngậm ngùi: “Bị ngã, sau mất hôm sẽ hết”. Và những “vết roi", cứ lặn rồi lại hiện ra…
Bố kiểm tra sách vở của em Du và lôi ra mấy điểm kém. Không nói gì, bố cầm quyển vở xé nát. Xé xong, bố lôi em Du ra sau nhà, đẩy em vào chuồng gà và quát: “Không học được thì chỉ đáng ở với gà, ăn rơm ăn rác mà thôi”. Hai hàng nước mắt lã chã, con quay đi. Có thể em trước đây học không giỏi nhưng nó rất ngoan và chăm chỉ. Con biết rằng, từ ngày mai, em con sẽ khác. Và con đau lòng khi thấy nó nổi loạn. Nó tập tành hút thuốc, tập tành uống rượu, tập nói dối. Nó ở ngoài nhiều hơn ở nhà. Mỗi khi muốn gọi nó về, con phải nói: “Bố đi rồi. Về đi”. Con xót xa thấy em con cũng không muốn về nhà.
Ngày chị học xong, chị muốn vào

Con muốn về nhà. Con rất muốn về nhà. Nhưng con lại sợ. Con sợ nghe tiếng bố nạt mẹ, tiếng mẹ thổn thức sau cánh màn khép hờ, tiếng em con nức nở vì trận đòn hồi chiều của bố và tiếng chị vừa nấu cơm vừa sụt sùi. Bố sẽ đón con ở cửa với khuân mặt nhăn nhó, ánh mắt giận dữ.
Không, con không muốn về nhà nữa!
Nguyễn Loan
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00