Giao diện chuẩn

Cô bé bán diêm Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Hôm ấy, vào một buổi chiều cuối năm. Trời tối đen và lạnh kinh khủng. Tuyết rơi nhanh, rơi rất đều, dệt thành một bức màn trắng khổng lồ bao trùm trên vạn vật. Sắp sửa đến giờ giao thừa để bước sang năm mới. Thế mà, giữa đêm đông lạnh lẽo, trời tối đen mù mịt dễ sợ, một cô bé đầu trần đội tuyết, chân không mang vớ, vẫn còn phải lang thang trên hè phố vắng người để bán diêm kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Thực ra, khi mới rời khỏi nhà, em có đi đôi giầy cũ đã mòn của mẹ em để lại. Nhưng đôi giầy lại quá lớn so với đôi chân bé nhỏ của em, nên cứ đi được vài bước, chúng lại tuột ra. Khi em băng qua đường, thì đột nhiên có hai chiếc xe phóng nhanh như bay đến gần, khiến em hoảng hốt phải nhảy vội lên lề, làm văng mất một chiếc giầy, tìm mãi không ra. Còn lại một chiếc nằm trên đường, thì bỗng nhiên có một thằng bé, không biết ở đâu đến, nhặt lấy luôn.
 
Thế là từ lúc ấy, em phải dẫm tuyết dầm sương lạnh lẽo trên đường với đôi chân đã bầm tím lại không giầy không vớ. Em chỉ giữ trên tay một bao diêm nhỏ để rao bán, còn bao nhiêu thì em cất trong túi đeo trước ngực.

Em đã đi lang thang như thế suốt từ sáng đến giờ, nhưng chẳng bán được bao diêm nào, và cũng chẳng ai buồn thí cho em một đồng xu nhỏ. Bụng đã đói, trời lại rét. Chân tay lạnh cóng đến tê buốt. Em run rẩy, lảo đảo, cố gắng tiếp tục lê bước trên các vỉa hè. Tuyết vẫn rơi đều trên mái tóc vàng óng mướt, phủ trên đôi vai thon nhỏ của em.
 
Ánh sáng lộng lẫy và ấm cúng của những ngọn đèn vàng đã nổi bật lên trong đêm tối, chiếu ra qua các khung cửa sổ. Mùi ngỗng quay của các gia đình trong đêm giao thừa tỏa ra thơm phưng phức, khiến bụng em đã cồn cào, lòng em lại càng thêm đau xót hơn. Cô bé bán diêm sực nhớ ra là : "Bây giờ sắp đến giao thừa."
 
Lúc ấy, vì đã quá mệt mỏi và đói rét, em tìm đến một góc phố, nơi có hai hông nhà giao nhau, tạo thành một góc vuông kín đáo. Em ngồi xuống, kéo sát đôi bàn chân nhỏ bé vào lòng, mong cho nó được ấm áp chút ít. Nhưng hoàn toàn thất vọng, vì ngược lại, em còn cảm thấy lạnh hơn trước nhiều.
 
Tuy nhiên, em không dám đứng lên đi về nhà, vì hôm nay, em không bán được bao diêm nào cả. Không có đồng nào trong túi, về nhà, em sẽ bị người cha tàn nhẫn đánh đòn. Vả lại, trong căn nhà, nơi em cư ngụ, cũng chẳng ấm áp gì hơn ngoài đường phố. Ðúng ra, nó chỉ là một cái mái phủ hờ trên bốn bức tường mỏng mong manh. Khi những cơn gió lùa qua vách, thường rít lên những tiếng thật kinh hồn.

Ðôi bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của em bây giờ đã tê cóng, gần như không còn cử động được nữa. Em thầm nghĩ: "Nếu bây giờ ta có được một ít lửa diêm để sưởi ấm mấy đầu ngón tay thì chắc là thích thú lắm!" Em run rẩy lấy ra một que diêm, thu hết nghị lực và bật lửa. Ngọn lửa xòe lên sáng rực và tỏa lan mùi ấm áp quá, chẳng khác gì một ngọn nến trên bàn tiệc. Ðôi bàn tay em chụm lại bao phủ lấy que diêm để giữ cho ngọn lửa được lâu dài, đồng thời để sưởi ấm.
 
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, em cảm thấy như đang ngồi trước lò sưởi lớn, với những ngọn lửa ấm áp bập bùng. Bất giác, em duỗi thẳng chân ra để cùng sưởi ấm. Nhưng ngọn lửa đã tắt ngấm, đưa em về với thực tại.
 
Em liền bật thêm một que diêm. Lần này ngọn lửa bừng lên, chiếu trên vách tường, khiến em có ảo tưởng. Em mường tượng bức tường ấy trong suốt như pha lê, để em có thể nhìn thấu tận phòng ăn. Trên mặt bàn rộng lớn, sang trọng, trang hoàng thật ấm cúng. Em còn trông thấy được một con ngỗng quay to, mập béo, mùi vị thơm tho ngào ngạt trên bàn. Nhưng tất cả những hình ảnh đẹp ấy đều tan biến nhanh chóng vào trong bóng đêm đen tối lạnh lẽo, lúc ngọn lửa vụt tắt.

Cô bé bán diêm lại bật thêm que nữa. Khi ngọn lửa vừa bừng lên, em cảm thấy mình đang đứng trước một cây thông giáng sinh vô cùng đẹp đẽ. Cây thông này còn lộng lẫy và to lớn hơn của ông đại phú trong thành phố mà có lần em đã lén nhìn được qua khung cửa kính. Cây thông của em bây giờ có hàng trăm ngọn nến đủ mầu, gắn trên các cành lá thông xanh mướt, cùng với những trái vàng, trái bạc sáng lóng lánh bên các vì sao. Thích qúa, em sung sướng quàng vòng tay định ôm lấy nó, thì thình lình ngọn lửa ngụp tắt.
 
Những ngọn nến trên cây thông của em cũng theo đó mà bay lên đến tận các vì sao lấp lánh trên không trung, kéo theo một cái đuôi dài lê thê, tưởng chừng như khởi sự từ chỗ em ngồi.
 
Nghĩ thế, em thì thầm nói một mình: "Lại có một người vừa mới qua đời." Em nghĩ như thế, vì lúc còn sống, bà nội em có nói rằng : "Khi nào cháu thấy trên trời có một ngôi sao băng, thì lúc đấy dưới trần gian có một người vừa mới qua đời ! "
 
Bà nội em là người duy nhất trên cõi đời này đã yêu thương, săn sóc, lo lắng, bao bọc em, kể từ lúc em ra chào đời. Nhưng đáng buồn thay, từ lâu bà đã hóa ra người thiên cổ, để lại em trên dương thế côi cút một mình.

Cô bé quay vào tường bật thêm một que. Khi ngọn lửa bừng sáng, hình ảnh bà em bỗng nhiên hiện lên thật rõ ràng linh động, với vẻ mặt hiền từ, phúc hậu, thật vui vẻ và trìu mến, nhìn em bằng ánh mắt thương yêu vô bờ bến.
 
Bất giác, không đè nén được lòng, vui sướng quá em vội kêu lên : "Bà ơi! Cháu đây! Bà hãy cho cháu theo với Bà! Bà đừng bỏ cháu lai đây một mình nữa, Bà ơi! Cháu biết, Bà sẽ biến mất, khi que diêm này tắt. Bà sẽ biến mất như cái lò sưởi nóng, như con ngỗng quay, như cây giáng sinh lộng lẫy hoa đèn."
 
Ðể giữ hình ảnh bà của em khỏi biến mất cách nhanh chóng, em bật liên tiếp những que diêm còn lại. Những đốm lửa diêm bây giờ tỏa sáng lộng lẫy như ánh nắng ban ngày. Trong ánh sáng ấy, em thấy bà của em hiện ra đẹp đẽ và cao lớn như chưa từng thấy bao giờ lúc còn sinh thời. Thế rồi, bà âu yếm bước tới, cầm lấy tay em, dịu dàng nâng em lên, để rồi cùng bà bay bổng nhẹ nhàng trong không trung cao vút. Bay cao mãi đến một nơi mà không bao giờ con người còn biết đến đói rét, khổ sở và đau đớn gì nữa. Ðó là thiên đàng !

Sáng sớm hôm sau, ngày đầu năm mới, giữa bầu trời phủ đầy tuyết trắng xóa như một tấm khăn tang trắng rộng mênh mông, người ta thấy một bé gái xinh đẹp ngồi chết co quắp trong một góc tường. Gương mặt em vẫn chưa tan niềm vui sướng hân hoan, với nụ cười bất biến trên đôi môi xinh tươi.
 
Em đã chết cóng trong đêm giao thừa, giữa lúc mọi người đang vui mừng chào đón năm mới trong bầu khí gia đình đầm ấm, ăn uống no nê. Bên xác em, người ta tìm thấy những tàn diêm còn vương vãi. Họ cùng nhau bàn tán. Có người đoán: "Chắc con bé muốn sưởi ấm !"
 
Tuy nhiên, không một người nào biết được tí gì về những hình ảnh vô cùng đẹp đẽ mà cô bé đã trông thấy qua ánh lửa diêm, cùng với niềm vinh quang chói lọi mà hai bà cháu đã chia sẻ cho nhau trong đêm giao thừa.

Lượt xem: 619

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn



Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 13
Lượt truy cập: 34674284

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik