C?m giác t?i l?i c?a m?t k? “q Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
"Tôi mở túi Phương và thấy một xấp tiền để lộn xộn. Tôi nhón tay rút ra 300 nghìn, chạy vội về chỗ, tim đập thình thịch, nhìn ngang ngó dọc. Khi yên tâm là không bị ai nhìn thấy thì một cảm giác khác, gần như là sung sướng tràn ngập trong lòng tôi..."
Tôi không phải là tiểu thư trong gia đình giàu có, cũng ít khi được bố mẹ mua cho nhiều đồ yêu thích. Xin mẹ tiền là cả một sự khó khăn. Tôi nhớ mãi hồi lớp một0, thích quá một bộ váy búp bê và đôi giày để đi chơi Noel mà không tài nào xin nổi mẹ 300 nghìn để mua. Mở miệng ra là nhìn thấy ngay đồng lương còi cọc của mẹ cùng sự vất vả khi bố còm cõi chở khách suốt đêm thâu. Nhưng nếu lấy đó làm lý do bào chữa, tôi thật không xứng đáng làm con của bố mẹ.
Lời dạy duy nhất của mẹ khi tôi bước chân ra đường là: “Nhà mình không bằng ai đâu, con đừng đua đòi mà khổ mẹ...”. Bố mẹ tôi tuy không khá giả, nhưng chưa bao giờ vay của ai cái gì quá hai ngày mà không trả, thế mà tôi, đứa con hy vọng nhất của họ lại đi ăn cắp từ thỏi son của bạn...
Lớp tôi học toàn con nhà khá giả, nhất là con gái. Bọn nó thay đổi mốt liên tục, điện thoại cứ tháng thay một lần. Có lẽ tôi “lạc” nhầm lớp, bởi vào trường này là do sự cố gắng từ cấp hai chứ chẳng nhờ sự chạy chọt nào. Vào học ở đây tôi như bị “ngợp”, bạn cùng lớp lúc nào cũng long lanh quần áo, phụ kiện và có phong cách khiến tôi thèm muốn kinh khủng. Cái thèm muốn của một đứa con gái mới lớn lúc ấy đối với tôi không có nghĩa là sai, thật tai hại.
Thế rồi trong một giờ thể dục, tôi bị đau dạ dày nên được miễn môn chạy dài. Tôi ngồi trên phòng học nhìn ngó lung tung, ngay bên tổ hai cách tôi có một bàn là túi của cái Phương, không khoá để lộ ra quyển vở kẹp... tiền ở trong. Nó vốn con nhà giàu và cũng dễ tính lắm, rất hay mời mọc bạn bè đi uống nước. Còn tôi đang đối mặt với tình trạng sinh nhật bạn thân mà trong túi chỉ còn một0 nghìn đồng.
Tôi chợt nhớ ra cái Phương có tính đãng trí, vừa mua bút hay vở dưới cantin lên đã không nhớ vứt đâu rồi. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi, run lấy bẩy với ý nghĩ “tôi đang làm điều tội lỗi”. Tôi đã đến gần cái túi lắm rồi, nhưng tôi lại không đủ can đảm bởi bất cứ đứa nào chạy lên đều có thể bắt gặp. Tôi cũng chưa từng làm việc gì đáng xấu hổ.
Cả buổi học hôm ấy tôi tự ngồi trách mình. Nhưng đáng xấu hổ làm sao khi tôi lại trách mình... “ngu” vì đã không lấy tiền của Phương. Lúc lên lớp nó rút tiền ra trả cho một đứa bạn, số tiền nó cầm trong tay phải hơn hai triệu. Nếu tôi rút một vài tờ 100, nó làm sao mà biết được.
Vậy là tôi quyết tâm chờ “cơ hội” tiếp theo trong giờ thể dục sau. Phương hay mặc quần không túi nên chắc chắn nó sẽ để tiền trên lớp. Y như rằng, tôi mở túi nó và thấy một xấp tiền để lộn xộn. Tôi nhón tay rút ra 300 nghìn, chạy vội về chỗ, tim đập thình thịch, nhìn ngang ngó dọc. Khi yên tâm là không bị ai nhìn thấy thì một cảm giác khác, gần như là sung sướng tràn ngập trong lòng. Tôi hầu như không bao giờ được cầm một khoản tiền lớn như thế. Tôi cũng tin rằng không bao giờ Phương phát hiện ra số tiền bị mất.
Lần đầu tiên ăn cắp đã trót lọt, buổi chiều tôi đi mua ngay một đôi giày tôi đã ngắm từ rất lâu rồi. Thật sự trong cái đầu ngu xuẩn tôi không hề nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài cảm giác sung sướng khi có tiền.
Người ta vẫn bảo “làm quen tay”, đáng sợ là tôi lại mắc tật “quen tay ăn cắp”. Khi thì “thó” cái này, khi lại lấy cái kia của bạn. Trong lớp tôi hoà đồng lại hay làm hộ bạn bè nhiều thứ, với những đứa nhà giàu nhưng lười đi học thì tôi chép bài hộ nên chúng nó cũng quý tôi lắm. Đến nhà bạn chơi, thấy nhà nó đang sửa có nhiều thợ ra vào, tôi “nhanh tay” lấy luôn cái mp3 để trên bàn học. Hôm sau đến lớp thấy nó kêu nhà đông thợ nên bị trộm mất mp3, tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Tôi không tài nào giải thích được sự cuốn hút đến quái dị, tôi như bị bắt buộc phải lấy cái mp3 đó vậy.
Sau đó, tiêu hết tiền hay cứ ở một mình là tôi lại bứt rứt chân tay. Sự bào chữa tai hại cho tính “tham”, và cảm giác không mất tiền nhưng vẫn có cái mình thích biến tôi thành loại không khác gì đầu đường xó chợ. Khốn nạn hơn, tôi còn tính toán là lấy tiền thì chỉ rút vài tờ thôi, “ngu” gì lấy hết. Nếu phát hiện ra thì người ta sẽ cho là... nhầm, hay rơi. Và khi ăn cắp, tôi chỉ chọn lúc đông người ở lại nhất, chứ nếu một mình tôi bỏ ngay, sẽ thành “nghi phạm”.
Tính tham xấu xa đã kéo dài suốt một năm, càng tiếp tục, tôi càng không dám nhìn mẹ. Trong đầu tôi nghĩ ghê tởm mình nhưng sau khi gặp cơ hội, tôi lại vẫn ăn cắp như thường. Người quen vừa quay đi tôi đã rút được tiền rồi, túi hay áo vẫn nguyên vẹn nếp gấp như thế, tôi hành động như kẻ cắp thật sự.
Tôi rất yêu quý bạn mình, nhưng nếu không có được thứ nó có, tôi như phát rồ. Trăn trở với tính toán đến nát óc để có cách chiếm được một phần thôi cũng làm tôi dễ thở hơn.
Đã có lúc tôi nhìn sự hốt hoảng của bạn bè khi bị mất đồ mà thấy nhục nhã và tội lỗi, nhưng ý nghĩ “chúng nó sẽ lại được cho tiền mua cái khác” lại “xoa dịu” tôi. Nhưng rồi một mất thì mười ngờ, mới đây tôi như người đi trên dây khi hình như tính xấu của mình đã bị soi xét.
Cách đây hai tuần tôi mượn xe của bạn đi học. Bạn tôi là một đứa nhà giàu và không kỹ tính, trong cốp xe luôn có tiền nong hay kim từ điển. Hôm ấy tôi mở cốp xe phát hiện có hơn một triệu tiền mặt vứt lung tung. Đoán chắc là tiền mua quần áo còn thừa, cộng thêm tính thoải mái của nó, tôi cầm luôn bốn trăm, còn đúng một triệu tôi xếp lung tung như cũ.
Thật ngoài tầm suy tính của tôi, đấy dường như chỉ là cái bẫy để kiểm chứng nghi ngờ của nó. Bởi tôi đã lấy tiền của nó hai lần nhưng rất ít. Sau lần mượn xe, tôi gọi điện nó không nghe máy, lên mạng nó invi nick tôi và đáng sợ hơn, hội bạn cũ cũng không thấy online suốt hai tuần qua trong khi lên blog vẫn thấy chúng nó comment cho nhau. Tôi dự đoán được rằng mọi sự đã đổ bể hết rồi.
Giờ đây tôi đang sống trong những ngày kinh khủng nhất của mình. Tôi day dứt và sợ hãi hàng ngày, liệu bạn tôi đã biết hết chưa? Chúng nó sẽ nói về tôi thế nào đây? Tôi biết tội ăn cắp không ai tha thứ được và cũng là tội đáng khinh bỉ nhất, làm sao tôi dám thú nhận với chúng nó... Ngồi nghĩ lại những việc tôi đã làm, tôi không hiểu tại sao mình chưa chết đi... Nếu chết đi để không mắc sai lầm nữa, tôi sẽ làm...
Mancy ghi
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00