Cành hồng 8/3 Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Có một lần, nó hẹn tôi đi uống nước. Khi đến nó dắt theo một tên con trai nữa, bảo là làm mai cho tôi...
Năm má mang thai tôi thì trong xóm cũng có khá nhiều người đang mang thai. Nhưng đến khi sinh chỉ lọt mình tôi ra là con gái. Vì thế từ lúc nhỏ bạn bè tôi hầu như chỉ là tụi con trai bằng tuổi trong xóm. Nhưng để được chơi chung với tụi nó tôi cũng phải trải qua giai đoạn thử thách trầy da tróc vảy.
Lúc đầu tụi nó “trọng nam, khinh nữ” nên chơi trò gì cũng bị gạt ra. Có lần tụi nó chơi đá banh, tui năn nỉ thế nào tụi nó cũng không cho tham gia. Tôi tức lắm. Không cho thì sao nào. Tôi vẫn cứ vào chạy đá. Sân đá banh đâu phải của riêng tụi nó. Vậy là trưa nắng chang chang tôi vẫn cứ xông vào giành banh với tụi nó mà chẳng cần biết mình phe nào. Cứ thấy có khung thành thì đá vào thôi. Bắt đầu từ đấy tụi nó mới cho tôi nhập bọn.
Trò gì của con trai tôi cũng chơi được để chứng tỏ với tụi nó là tôi cũng không kém gì con trai. Từ bắn bi, quăng banh tù đến cõng nhau đá gà, chơi nôm. Có lần tôi còn cùng với tụi nó rình ném đá mấy đứa ở xã bên. Tụi con trai xã bên tuyên chiến. Cả nhóm tụi tôi bàn nhau kiếm trúc đục đẽo thành ống thụt, rồi lấy trái sầu đâu làm đạn để chuẩn bị cho trận chiến. Lúc đó tôi cũng kiếm rựa lên bụi trúc nhà nội chặt một cây làm vũ khí. Tối đó, có một trận hỗn chiến bất phân thắng bại xảy ra.
Mãi đến cuối năm cấp 2, tôi vẫn còn trong hội của mấy tên con trai trong xóm. Cứ chiều chiều lại chạy ra ngoài đồng chơi đá banh với tụi nó. Đừng tưởng trong nhóm chỉ có mỗi mình tôi là con gái thì tụi nó cưng chiều, nhượng bộ. Hồi đó tôi nhỏ con nhất nên cứ bị tụi nó xô ngã. Chiều nào má cũng đi kêu tôi về để mắng cho một trận vì cái tội con gái con đứa lớn to đồng rồi còn đi đá banh.
Chính vì vậy mà tính tình tôi cũng giống như con trai, hay quát tháo chẳng sợ ai. Hồi học Tiểu học, lớp bên có một tên con trai láu cá, nó ăn hàng tay dính đầy mùi cá mà dám chùi lên quần tôi. Vậy là tôi rượt nó chạy té khói. Ai ngờ lên cấp 2, tôi với nó chung lớp nó. Biết tính tôi dữ dằn nó hay theo chọc phá. Tôi với nó như cái dùi với cái mõ. Gặp nhau là kêu chan chát. Học xong lớp 7, nó chuyển trường trong sự hả hê của tôi. Thế là từ đây khỏi phải đụng mặt một đứa thích gây chuyện. Thế là đời yên vui.
Lên cấp 3, tôi gặp lại nó vì tôi với nó không những chung trường mà còn chung một lớp, chung luôn một tổ, chỉ khác việc là tôi ngồi bàn dưới, nó ngồi bàn trên. Nó vẫn chứng nào tật ấy, suốt ngày cứ chọc phá tôi với đủ trò. Vốn bản tính dữ dằn, tôi cũng đâu chịu thua nó. Thế là cái dùi với cái mõ sau hai năm gặp lại vẫn cứ chan chát. Nó bảo tôi không phải là con gái nên không việc gì phải “thương hoa tiếc ngọc”.
Mồng 8/3 năm đó, lớp tôi tổ chức liên hoan. Cô chủ nhiệm giao nhiệm vụ cho tụi con trai mỗi đứa phải có ít nhất một cành hoa hồng để thực hiện bổn phận của mình. Thật sự lúc đó tôi chẳng quan tâm ai sẽ tặng hoa cho mình. Con trai trong lớp gấp đôi con gái, có bèo lắm tôi cũng được một cành hồng mặc dù biết là mình chẳng được tụi con trai hâm mộ gì. Rồi tôi cũng có một cành hồng đúng như dự đoán nhưng người tặng hoa cho tôi lại là nó, đứa mà trước giờ chưa từng nghĩ tôi là con gái. Nói thật lúc đó tôi cũng hơi hơi cảm động, tôi đã đem hoa về để khô làm kỷ niệm. Dù sao đó cũng là lần đầu tiên tôi được tặng hoa. Nhưng hôm sau đi học, tôi với nó lại cãi nhau chí chóe. Tức quá tôi về nhà đem quăng cành hoa vào đống rác. Rồi suốt những năm cấp 3, cái dùi và cái mõ không ngừng kêu chan chát.
Hết cấp 3, thỉnh thoảng cái dùi với các mõ gặp nhau vẫn không thay đổi tính nết. Lại đấm đá rồi la ó chí chóe. Có một lần, nó hẹn tôi đi uống nước. Khi đến nó dắt theo một tên con trai nữa, bảo là làm mai cho tôi. Nó còn nói tôi dữ dằn vậy chắc không có ma nào dám tán, mắc công nó lãnh nợ. Tôi bảo nó yên tâm dù có ế tôi cũng không thèm ưng nó. Nó bảo con gái gì mà không dịu dàng. Tôi cãi lại: Dịu dàng cũng tuỳ đối tượng thôi. Thế là bữa đó tên bị làm mai cứ mắt tròn mắt dẹp nhìn tụi tôi cãi nhau. Trên đường về nó bảo sắp đi làm ăn xa rồi, chắc không có cơ hội chí chóe nữa. Tôi cứ tưởng nó nói giỡn, ai ngờ nó đi thiệt, qua tuốt bên Lào làm việc.
Bùi Thị Vũ Trinh
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00