Cảm ơn chị vì đã không gục ngã Thứ Tư, 17/06/2020, 18:00
Cảm ơn chị vì cả tuổi xuân đẹp đẽ của mình chị đã kiên cường và tần tảo. Cũng như bố nói, những nếp nhăn đẹp nhất của sự kiên cường đã trở thành minh chứng của thời gian chị mạnh mẽ đứng lên trước thử thách và nghiệt ngã của số phận.
Chị sinh ra một gia đình đông anh chị em. Bố làm công chức, mẹ làm cho hợp tác xã. Chị kể lại ngày xưa lúc mới sinh, chị còn chưa đầy một cân, mọi người tưởng chị không qua nổi. Nhưng rồi chị vẫn lớn, lớn như thổi, đứng cùng đám bạn còn không nghĩ đây là con bé nhẹ cân ngày nào. Đâu cũng là dự trước cho sự kiên cường của chị trước cuộc đời này.
Tuổi đôi mươi, chị xinh nhất làng Đông. Người ta thích cái nước da trắng dù phơi nhiều nắng ruộng đồng, thích nụ cười xinh xinh của chị. Rồi họ thương cái nết đam đang tháo vác, cái tính hoạt bát dễ gần. Nhiều người ưng chị lắm, nhưng chị chọn yêu anh, một anh công nhân nhà máy điện hiền lành cùng xóm. Mọi người mừng cho anh, lấy được bông hoa của làng, cũng mừng cho chị lựa được người trăm năm.
Qua năm đám cưới chị có bầu, mà là bầu song sinh. Anh chị vui lắm, nghĩ đến gia đình nhỏ ngập tiếng trẻ con thôi mà lòng thấy rộn ràng. Nhưng nếu bằng phẳng thì đâu là đường đời. Gần ngày sinh chị đột ngột sinh non, đau đớn nhất là không cứu được hai đứa trẻ. Chị như chết lặng phải chi như bây giờ khoa học tân tiến thì con chị còn sống thấy mặt trời. Và đó cũng bắt đầu chuỗi ngày u ám.
Sau đợt đẻ non ấy, sức khỏe chị đi xuống lắm, mãi không thể nào sinh con được. Anh chị đi khám đi chữa đủ thứ bệnh viện, thuốc tây rồi lại thuốc ta, nhưng vẫn không ra bệnh. Đau ốm liên miên, chưa có nghề nghiệp ổn định lại chưa có con, chị thấy mình như gánh nặng của anh. Anh là con trai một, rồi anh cũng phải có đứa con nối dõi tông đường. Có lúc nghĩ quẩn, chị mong anh bỏ chị đi rồi chị nương nhờ cửa Phật. Chị nghĩ số mình khổ nhưng chị mong anh hạnh phúc. Anh gạt đi, gạt những lời nói của chị nhưng không thể gạt đi trăm mối tơ vờ trong lòng chị.
Rồi một ngày, người nhà không thấy chị đâu. Cả nhà nháo nhác đi tìm, họ thấy chị ngồi trên con kênh đào đầu làng, đôi mắt thẫn thờ nhìn theo con nước lững lờ. Dưới cái ánh chiều ấy, bóng chị trông còn buồn hơn cả ánh hoàng hôn. Chị ngẩn ngơ, liệu con nước này có cuốn đi muộn phiền của đời chị hay không. Chị nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống dòng kênh, hòa cả nỗi buồn miên man. Một bàn tay đặt lên vai chị. Là anh ư? Không là mẹ của anh, mẹ chồng chị - người phụ nữ hằng ngày ít nói hiền lành.
“Con cái là lộc trời cho, mẹ cũng đẻ muộn mà con”.
Bà ôm chị vào lòng, dỗ dành chị, chị khóc nghẹn trong lòng mẹ, như muốn khóc hết những uất ức từ sâu thẳm tâm hồn, như khóc cạn những ngày yếu đuối ấy. Chị biết chị không thể ích kỷ giải thoát mình bản thân mình như vậy nữa. Chị phải sống vì anh, vì những người yêu thương chị. Lúc đấy, một hạt mầm nhỏ trong tim chị kẽ nảy mầm nhú lên. Hạt mầm của hy vọng.
Chị tạm chôn chặt nỗi niềm dành thời gian ôn tập học lên Trung cấp mầm non để thực hiện ước mơ làm cô giáo bị bỏ dở của mình. Lâu rồi không học tập cũng làm kiến thức chị vơi đi nhiều, nhưng chị cố gắng nhiều lắm. Ngoài thời gian đồng ruộng, chị dành rất nhiều tâm sức cho con chữ. Vậy chị còn khao khát làm mẹ không? Có chứ. Chị vẫn mong đợi từng ngày, nhưng không cực đoan như trước. Trước đau bệnh liên miên, thuốc thang nhiều làm chị hao mòn đi hẳn. Giờ chị tranh thủ đọc thêm một số kiến thức, vừa để có thêm hiểu biết, vừa áp dụng để cơ thể khỏe mạnh sẵn sàng cho việc mang thai.
Rồi nụ cười lại thấy trên môi bông hoa của cô gái giờ là cô giáo trẻ làng Đông. Chị sinh con gái đầu lòng sau tám năm tròn chờ đợi. Hồi mới đẻ con cũng vất vả lắm, gia đình kinh tế khó khăn. Chị vẫn nhớ những đêm ôm con soạn giáo án, những hôm mưa gió đạp xe lóc cóc trên chặng đường sỏi đá đi dạy. Lương giáo viên ba cọc ba đồng, chị một mình làm thêm vài mẫu ruộng. Chồng đi công tác xa nhà quanh năm, chị chăm lo đồng ruộng, phụng dưỡng bố mẹ già, nuôi con nhỏ, quyết tâm bám nghề dạy học. Nghĩ lại thời khó khăn ấy, chị chỉ cười xòa “Nhưng hồi đấy ai cũng khổ mà”.
Sau những nỗ lực không ngừng ấy, nhiều năm liền chị đạt giáo viên giỏi cấp huyện, cấp tỉnh. Cũng cái tính dễ gần hoạt bát, biết quán xuyến công việc, chị được mọi người tin yêu đề đạt lên làm quản lý. Rồi chị đẻ em bé thứ hai, một thằng cu kháu khỉnh. Mọi người mừng cho chị, mừng chị cuối cùng cũng được thảnh thơi. Sang năm chồng chị về hưu có thể gần vợ con, gia đình thêm ấm cúng. Nhưng ông trời muốn thử thách chị thêm nữa mẹ chồng chị bị tai biến. Người ta nghĩ, bà không qua nổi. Nhưng vợ chồng chị không bỏ cuộc. Anh chị đưa bà chữa trị khắp nơi, từ tỉnh đến trung ương, quyết tâm mang mẹ từ cõi chết trở về. Và giờ, chị có thêm một nhiệm vụ mới là chăm sóc mẹ chồng.
Tôi vẫn nhớ những sáng chị dậy từ 4 giờ, lo bữa sáng cho ra đình, nấu cháo cho mẹ. Bà cụ giờ chỉ nằm yên một chỗ, mọi công việc sinh hoạt đều phụ thuộc vào con cái. Có những đêm bà dậy suốt, chị thương chồng mất ngủ, nên một mình thức cả đêm theo đưa bà đi vệ sinh, rồi xoa bóp cho bà. Một năm vài bận, bà phải ghé bệnh viện vì những lần trở nặng. Hai vợ chồng đâu có nề hà luôn toàn tâm chăm sóc mẹ.
Việc nhà vất vả là thế, nhưng chị vẫn cáng đáng công việc trường lớp thật xuất sắc đưa trường chị đi lên tốp đầu của huyện, thậm chí của tỉnh. Một cô giáo mẫu mực, một người lãnh đạo tâm lý và quyết đoán, một người vợ tần tảo, một người mẹ hết lòng và một người con dâu hiếu thảo, chị đều cố gắng làm được. Nhưng đôi khi chị cũng có nghĩ về bản thân một chút. Chị chợt nghĩ về chút thanh xuân cũ soi ra những vết nhăn mờ nơi khóe mắt. Có buồn không? Kể cũng có chút buồn lòng vì đã là phụ nữ ai mà chẳng quan tâm nhan sắc của mình. Nhưng có hối tiếc không, chị sẽ dứt khoát bảo không. Anh toàn đùa đó là những nếp nhăn đẹp nhất, những nếp nhăn của sự kiên cường.
Chẳng ai tin được vợ chồng anh có thể chăm sóc cụ đến tận mười năm, cho đến khi bà cụ qua đời. Những người già trong làng toàn bảo nhau, đó là bà mẹ thật hạnh phúc vì đến khi mất đi vẫn chan chứa tình yêu của con cái. Những người trẻ trầm trồ vì sự hiếu thảo của anh chị. Ngày đưa bà đi chị khóc nhiều lắm, chị nhớ về những lời an ủi của mẹ khi đời chị tăm tối nhất. Chị khóc mọi người đều không cầm được nước mắt. Đời có mấy ai mẹ chồng nàng dâu yêu thương nhau nhiều như thế.
Dạo này cuộc sống chị dễ dàng hơn một chút thì có một chút chuyện không vui lại đến. Chị không muốn tôi kể hoặc cũng chẳng muốn kể hết những lo lắng của chị với tôi. Nhưng tôi biết chị vẫn sẽ kiên cường vượt qua như bao lần khác. Vì đối với chị, đó không phải là sự nghiệt ngã của số phận, mà là sự thử thách của cuộc đời. Cho đến khi vượt qua nó rồi cuộc đời sẽ ý nghĩa hơn.
Cảm ơn chị đã cho tôi biết tôi cần phải cố gắng hơn nữa.
Cảm ơn chị, người con gái đẹp đẽ trong tuổi trẻ của bố tôi, người con gái đẹp nhất trong trái tim của chị em tôi. Và người đó không ai khác là mẹ của tôi.
Cảm ơn chị vì cả tuổi xuân đẹp đẽ của mình chị đã kiên cường và tần tảo. Cũng như bố nói, những nếp nhăn đẹp nhất của sự kiên cường đã trở thành minh chứng của thời gian chị mạnh mẽ đứng lên trước thử thách và nghiệt ngã của số phận.
© Bảo Ngọc – blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Con à, sẽ cho con một mái nhà ấm áp Thứ Tư, 17/06/2020, 17:29
- Chỉ cần em hạnh phúc, mọi thứ sẽ tự an bài Thứ Tư, 17/06/2020, 16:00
- Thất bại để trưởng thành Thứ Tư, 17/06/2020, 11:11
- 3 năm đơn phương và kết quả chúng ta mãi chỉ là bạn! Thứ Ba, 16/06/2020, 20:00
- Vì sao mọi điều không như ý? Thứ Sáu, 12/06/2020, 11:15
- Ngày mai hãy bỏ lại những sợ hãi của mình em nhé! Thứ Tư, 10/06/2020, 18:00
- Chúng tôi chia tay rồi Thứ Tư, 10/06/2020, 17:00
- Học cách đi một mình Thứ Tư, 10/06/2020, 09:00
- 7 sự thật bạn cần biết về sự cô đơn Thứ Tư, 10/06/2020, 09:00
- Tha thứ cho người lớn Thứ Ba, 09/06/2020, 18:00
- Nếu là một hạt bụi nhỏ, hãy là một hạt bụi lấp lánh tự do Thứ Tư, 03/06/2020, 19:40
- Đừng đợi chờ để hoài phí thanh xuân Thứ Tư, 03/06/2020, 18:00