Cảm ơn ba vì đã luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con Thứ Tư, 07/10/2020, 19:15
50 năm cuộc đời của ba trải qua không biết bao nhiêu là đắng cay, chua chát của cuộc đời vậy mà chưa một lần nào ba sống cho mình, chưa một lần nào ba nghĩ đến mình tất cả những thứ tốt nhất, những thứ đẹp đẽ nhất ba đã dành hết cho tôi cả rồi.
Từ những ngày thơ bé tôi luôn cố tìm kiếm cho mình những thứ mà mình cho là quý giá nhất. Khi tôi lên lớp Một mẹ mua cho tôi một đôi giày thật đẹp, thật đắt tiền. Tôi đã xem nó là thứ quý giá nhất của mình luôn cố gắng giữ gìn, thời gian trôi qua nó cũng đã hư, đã chật và đương nhiên tôi đã không còn mang được nữa.
Lớn lên một chút, khi vào đầu cấp 2, ba tôi sắm cho tôi chiếc xe đạp mới, bóng loáng ngay từ lúc ấy tôi tin chắc rằng nó là thứ quý giá nhất của mình. Thời gian rồi cũng qua đi, chiếc xe cũng dần mà xuống cấp và tôi cũng ngày lớn lên nên chả màng sử dụng đến nó nữa, vứt hẳn vào góc kho.
Khi tôi vào học cấp 3 tôi mới ngộ nhận ra rằng à thì ra thứ quý giá nhất chính là tiền. Có tiền mình có thể mua hàng trăm đôi giày và hàng trăm chiếc xe đạp của mình, có tiền mình có thể làm vô vàn thứ mình thích.
Suy nghĩ ngờ nghệch ấy cứ theo tôi mà lớn dần theo năm tháng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào còn là cô bé luôn đi tìm cái quý giá của đời mình giờ đây tôi cũng đã lớn.
Tôi lớn thật rồi, tôi giờ đây còn cao hơn cả ba của mình và tôi giờ đây đã tự kiếm ra tiền. Có lẽ từ khi bước chân lên Sài Gòn đi học thời gian của tôi ở nhà đếm trên đầu ngón tay, vì mãi bận việc học, đi làm nên tôi chả mấy khi về nhà cho lắm.
Không phải vì tôi không nhớ nhà mà là tôi cứ mãi chạy theo đồng tiền, chạy theo thứ mà lúc ấy tôi nghĩ là đáng giá nhất để rồi dần nhận ra nó thật chất cũng là vật vô nghĩa.
Tại sao bây giờ tôi lại gọi nó là thứ vô nghĩa bởi tôi đã tìm thấy được thứ ý nghĩa nhất của đời mình rồi, đó chính là đôi vai gầy của ba tôi, đôi vai mang đầy sương gió của cuộc đời.
Suốt một cuộc hành trình dài tìm kiếm để giờ mới nhận ra quả thật là một điều vô cùng tệ. Nó tệ bởi tôi cứ mãi cho rằng những thứ đẹp đẽ, bóng loáng kia là quý giá mà quên mất rằng để có được nó là đôi vai của ba tôi lại một ngày gầy đi.
Những lần về thăm nhà của tôi là những lần chứng kiến hình ảnh đôi vai của ba cứ dần gầy gò mà chai sạn đi. Tôi yêu đôi vai của ba tôi vô cùng, tôi yêu cái chai sạn của nó, tôi yêu cái rám nắng của nó và tôi cũng yêu luôn những vết sẹo trên đôi vai ấy.
Tôi biết được rằng để nuôi tôi khôn lớn đến ngày hôm nay thì ba tôi đã phải khổ cực đến nhường nào. Nhà tôi chẳng hề giàu chỉ là một gia đình vô vô cùng bình thường thậm chí là có nhiều lúc thiếu thốn nhưng mà ngay từ khi còn bé ba tôi luôn yêu tôi theo cách hoàn hảo nhất, ba luôn cho tôi những thứ tốt nhất bởi ba chẳng bao giờ muốn con gái của ba thiệt thòi so với chúng bạn bao giờ.
50 năm cuộc đời của ba trải qua không biết bao nhiêu là đắng cay, chua chát của cuộc đời vậy mà chưa một lần nào ba sống cho mình, chưa một lần nào ba nghĩ đến mình tất cả những thứ tốt nhất, những thứ đẹp đẽ nhất ba đã dành hết cho tôi cả rồi.
Còn tôi thì cứ mãi nhìn theo những cái đẹp đẽ mà chả bao giờ nhìn thấy những vết sẹo, vết thương trên lưng của ba. Đôi vai của ba gánh trọn ước mơ của đời tôi vì thế mà vai của ba cứ nặng mãi, nặng mãi bởi tôi biết có làm gì đi nữa mọi thành quả tốt đẹp nhất ba tôi chỉ mong dành trọn hết cho tôi mà thôi.
Tôi đã từng hỏi ba “Ba ơi, nếu có điều ước ba ước gì cho ba?" Ba tôi chẳng hề suy nghĩ mà nói là “Ba ước con gái mai sau không phải khổ giống ba". Ngay cả đến cái điều ước mà còn chẳng hề màng đến bản thân mình có lẽ cuộc đời của ba tôi bây giờ chỉ sống dành trọn cho tôi cả rồi.
Dù có viết hàng trăm trang giấy cũng chẳng thể nào nói hết được tình thương của ba dành cho tôi, điều tôi làm duy nhất khiến ba hạnh phúc chính là phải sống, sống thật tốt, là một con người có ích cho xã hội.
© Nguyễn Ngân - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Có lẽ cả anh và em đã luôn chờ đợi nhưng không một ai lên tiếng Thứ Tư, 07/10/2020, 17:26
- Em sẽ lại yêu xa nếu có một ai đó bất chấp chạy về phía mình Thứ Tư, 07/10/2020, 17:00
- Chọn người mình yêu hay chọn người yêu mình Thứ Tư, 07/10/2020, 11:00
- Hạnh phúc hôn nhân là do chúng ta cùng vun đắp Thứ Tư, 07/10/2020, 10:15
- 9 dấu hiệu cho thấy bạn đang yêu Thứ Tư, 07/10/2020, 10:00
- Hãy nhận ra sớm hơn để yêu thương ai đó đủ nhiều Thứ Tư, 07/10/2020, 09:30
- Này con à, hãy tự tin đứng dậy khi vấp ngã nhé! Thứ Hai, 05/10/2020, 12:00
- 7 lý do vì sao bạn nên kết hôn Thứ Hai, 05/10/2020, 11:15
- 7 dấu hiệu bạn đang bị người khác thiếu tôn trọng Thứ Hai, 05/10/2020, 11:00
- Trưởng thành là khi yêu chậm lại, ít tranh cãi và không còn hờn giận vu vơ Thứ Hai, 05/10/2020, 09:30
- Cách để người ta trưởng thành Thứ Hai, 05/10/2020, 09:00
- Cảm xúc đầu mùa Thứ Sáu, 02/10/2020, 09:30