Bình yên đi qua mùa bão nổi Thứ Tư, 14/10/2020, 10:45
Chỉ cần chúng ta sống với những nhiệt thành của tuổi thanh xuân, những niềm tin thật thà, chân thành vào cuộc đời và bỏ lại những nỗi cô đơn, hoài nghi khép mình sau mỗi lần đổ vỡ, chúng ta tự khắc bình yên đi qua bốn mùa, dẫu là mùa bão nổi.
Chiều cuối tuần, chiếc radio cũ xưa của bố đang nằm im trên gác tủ cạnh phòng khách, lạ lẫm thay giờ này tôi chẳng còn nghe vang lên thanh âm bản nhạc Trịnh như thường nhật nữa, thay vào đó là giọng đọc cô phát thanh viên dự báo bản tin ngày mai trời miền Trung đón bão, cơn bão với cường độ rất mạnh.
Tôi bật người chui ra khỏi tấm chăn còn hơi ấm, đẩy cánh cửa sổ để cơn gió đầu thu phảng phất nhè nhẹ, quyện cùng mùi hương hoa giấy phả vào phòng, vài ánh nắng còn sót lại cuối ngày len lỏi qua song cửa gỗ. Tuy vệt nắng nhạt nhòa, có phần yếu ớt nhưng vẫn lấp lánh sắc màu, chúng nhanh chóng buông dài xuống nền gạch còn ẩm mốc vì đợt mưa dài ngày vừa dứt, như nhảy múa khắp căn phòng độ chừng mười mấy mét vuông.
Tôi ngồi đấy, hai tay ghì chặt lấy chiếc gối ôm trước ngực, nghe tim mình mỗi lúc một nhanh, từng nhịp tim thổn thức lại hằn lên một đoạn kí ức cũ đã hoen gỉ, chầm chậm tua về.
Lần này, tôi không chỉ ngửi thấy mùi đất quê nhà, mùi khói rơm rạ ngoài đồng ai vừa đốt sau mùa gặt, mà còn nếm được cả mùi vị mằn mặn của giọt nước mắt chính mình, chúng đang rơi lã chã giữa khoảng không chất chứa đầy nỗi nhớ từng có anh.
Trời miền Trung vào thu có chút gió se lạnh, đất trời cựa mình giao mùa, tôi lại một mình lặng lẽ đếm mùa sang trên những ngón tay đan dài dưới ráng chiều màu mỡ gà.
Chiều nay, “bão” khiến lòng tôi dậy sóng khúc nhạc của bản tình ca về mùa bão cũ chẳng thể vãn hồi. Dẫu mùa sang mùa, duy chỉ có vết mực tôi dành để viết về anh chẳng thể nào nhòe đi qua bao mùa bão nổi.
Bởi lẽ một điều, vào thời điểm thanh xuân nồng nhiệt nhất, đẹp đẽ nhất chúng tôi đã va vào nhau, tôi dành cả tấm chân tình có ngây thơ vụng dại, có mềm yếu, rụt rè, và đặc biệt có khí chất ngông cuồng, dũng cảm đặt niềm tin mãnh liệt để thêu dệt hai chữ “thương anh” vào lòng, cho mãi đến tận sau này chẳng còn chúng tôi nữa, nhưng “ thương anh” vẫn nguyên vẹn trong cuộc sống của tôi.
Tôi gặp anh vào ngày hạ giữa phố Đà Nẵng, khi tôi bỡ ngỡ tập bươn chải làm người lớn với tấm bằng kỹ sư trên tay. Đất trời vào hạ lúc này nắng gắt, bước chân tôi thêm nặng nề để tiến về phía trước thực hiện ước mơ còn dở dang.
Sau những tấm CV xin việc gửi đi hằng đêm, cuối cùng tôi cũng đã được nhận vào một công ty. Nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau và bắt đầu chuỗi ngày tôi tự mình huyễn hoặc viết nên một chuyện tình thật đẹp, rồi tự mình ôm đớn đau suốt những năm tháng về sau.
Hạ, ngày tháng, năm
Vào hạ, tiết trời tháng Năm đỏng đảnh như con gái khi yêu, nắng gắt gỏng nám cả vườn ổi sau hè mà bố thường xuyên chăm bón, nhưng lạ thay tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Bởi mỗi ngày những câu chuyện tôi được nghe về anh nhiều hơn, anh sẻ chia về công việc, những buồn vui nhỏ nhặt anh từng trải, những dự định kế hoạch tương lai và cả những vùng đất xa xôi anh khát khao đặt chân khám phá.
Tôi như chú mèo ngoan ngoãn lặng lẽ nghe anh với giọng phấn khởi khi vui, mệt mỏi khi buồn và trao anh những ủi an, vỗ về làm động lực. Duy chỉ có một điều, câu chuyện anh kể, vùng trời anh muốn đến mà tôi từng nghe chưa bao giờ có hình bóng của tôi đi bên cạnh.
Tôi nguyện đi bên anh như một người bạn không hơn không kém, cùng anh đi qua mỗi đêm mùa hạ thanh bình bên dòng sông Hàn êm đềm, chảy trôi qua bao nhịp cầu song song lung linh màu sắc, dòng chảy như cuộn mình ấp ôm thứ tình cảm mỗi ngày thêm lớn trong tôi đổ ra biển, hòa vào đại dương mênh mông vô định kia.
Và cứ thế, chúng tôi bình an đi qua mùa hạ với vị trà sữa ngọt ngào, vài ba câu chuyện chẳng hồi kết. Và với tôi lúc đó, thật sự bình yên.
Thu, ngày, tháng, năm
Vào thu, tôi một mình ngổn ngang, lấp lửng giữa lưng chừng nỗi nhớ.
Anh bắt đầu cho những chuyến đi xa không hẹn ngày về. Tôi như bận rộn quay cuồng trong lo sợ về khoảng thời gian sắp đến với hàng chục câu hỏi ẩn hiện “Mùa này nơi đó có lạnh không?”, “Anh có ăn uống đủ bữa không?”, “Một mình có cảm thấy buồn không?”,… Nhưng rồi, tất cả mọi điều chỉ là tôi tự nghĩ và loay hoay chất vấn chính mình.
Đêm mùa thu, câu chuyện anh kể thưa dần đi, dòng tin nhắn tôi gửi cho anh vẫn nằm đấy trong hộp thoại, tần suất và tốc độ trả lời chậm dần rồi mất hẳn.
Tôi bắt đầu chới với, đơn độc và lạc lõng giữa trời thu như thế. Thành phố mùa này rất đẹp, mùi hoa sữa nồng nàn, hương bắt đầu lan tỏa khắp mọi con đường, người với người đan tay dìu nhau đi trên phố, tôi ngước nhìn ánh điện đường màu cam vô vị phía xa xa,… lòng chợt hoang hoải màu nỗi nhớ thương anh.
Suốt một mùa qua đi, tôi lặng lẽ dõi theo anh bằng tình yêu thinh lặng và mong anh bình an trên mỗi bước chân nơi vùng đất mới, là vì bình yên nơi tôi chứa nụ cười hiện hữu trên môi anh.
Anh đi để lại thành phố đã cùng bầu bạn, dắt tôi đi qua một mùa thu hanh hao nắng, lất phất mưa buồn bên dòng sông chẳng buồn trôi về biển.
Đông, ngày, tháng, năm
Cuối tháng Mười, một ngày mưa dai dẳng không ngớt, mưa dày hạt làm ngập nước cả cái sân trước nhà. Nhìn lũ trẻ lội bì bõm dưới mưa, tôi bỗng dưng muốn mình hóa trẻ.
Âm báo tin nhắn điện thoại rung lên, phía mái hiên mưa vẫn rơi lộp độp rồi chảy thành từng vệt dài xuống nền gạch đỏ, y hệt như nỗi nhớ về anh, da diết trong tôi hóa thành giọt nước mắt thẳng dài trên hai gò má tự bao giờ chẳng biết. Anh đã trở về và hẹn gặp tôi vào ngày đầu tháng ẩm ướt.
Ấy là một đêm thành phố dự đoán đón bão, tôi vẫn lao đi trong màn đêm với niềm hứng khởi được gặp lại anh sau một mùa xa cách. Tôi muốn nói với anh nhiều điều, muốn ngắm anh trông gầy đi ra sao. Nhưng rồi đối diện với anh tôi lại ngoan ngoãn như chú mèo lười cạnh bên nghe anh kể về trải nghiệm của chính anh.
Anh thật sự sống tốt, chỉ có tôi cố chấp nuôi dưỡng tình cảm chính mình rồi hẫng hụt. Ngoài trời, gió bắt đầu rít từng cơn, mưa bắt đầu nặng hạt, tiếng anh rôm rả câu chuyện chưa hồi kết và lòng tôi sao lạnh lẽo vô cùng.
Suốt một đêm, anh chưa từng hỏi tôi sống như thế nào dù tư cách là một người bạn, tiếng sấm chớp kèm tiếng mưa ngày bão đã giúp tôi thức tỉnh về sự mong đợi và cố chấp của chính mình, hết lòng theo đuổi một đoạn tình cảm chỉ riêng tôi ấp ủ.
Tôi buồn bã trở về là chính tôi trong đêm gió nổi mỗi lúc một lớn, mưa tuôn xối xả rát cả mặt, tiếng nấc hòa lẫn tiếng mưa giữa đêm đông lu mờ ánh điện, nhà nhà trú bão, chỉ còn tôi đang gồng mình chạy về phía trước với giọt nước mắt chua chát hòa lẫn giọt mưa. Hơn hết vẫn chẳng ai thấy tôi đang gào khóc giữa màn đêm ấy, tệ đến mức nào.
Tôi trở về giấu đi tình cảm âm ỉ đó vào lòng viết tiếp tình khúc “thương anh” cho riêng tôi.
Có những câu chuyện ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn kết cục nhưng tôi vẫn dám tin vào tình đầu ấy mà chẳng thể lý giải được nguyên nhân, cũng giống như bầu trời màu xanh, lá cây màu lục hay niềm nhung nhớ một người. Đấy là lúc chính mình cảm thấy mình ngốc nghếch nhưng lại chẳng cách nào làm khác đi được, bởi tôi hiểu tình cảm là thứ chẳng thể cưỡng cầu.
Anh tốt nhưng chẳng phải dành cho tôi, tôi đã lạc đường trên hành trình tìm kiếm yêu thương của tuổi trẻ, tôi lại tiếp tục quay đầu tìm kiếm chân ái đời mình qua kẽ hở thời gian và đợi ngày đơm bông, kết trái ngọt.
Có chăng khi yêu, ở tuổi đôi mươi con người ta sẵn sàng tin vào con tim hơn lý trí, tôi chọn an yên nằm ở cách buông bỏ, buông bỏ sự cố chấp của chính mình để cuộc đời về sau không phải lo âu, không sợ hãi.
Anh vẫn ở đấy, góc nhỏ trong tim tôi nhưng chẳng còn xao động nữa. Mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy, tôi không cần nghĩ đêm qua anh có ngủ ngon, anh có bỏ bữa.
Rồi đây, bao mùa bão nữa kéo về, tôi sẽ mạnh mẽ đứng trước mặt anh, gom những nhớ thương ngày cũ cất vào ngăn tủ kí ức và mỉm cười bình thản an nhiên. Bởi tôi tin, mọi sự trên đời không gì không thể bước qua, chỉ cần chúng ta mạnh mẽ tiến về phía trước.
Chiều nay, nỗi nhớ anh trong tôi vẫn cuộn về như cơn bão nhưng là nỗi nhớ bình lặng màu kí ức đã phủ bụi thời gian. Cứ thế, mỗi độ bão về, anh lại hiện diện trong tiềm thức của tôi kèm đôi dòng nước mắt chảy dài mặn chát nhưng tôi thấy lòng bình yên.
Bình yên khi tôi học được cách chấp nhận mọi sự xảy ra vốn là lẽ đương nhiên, mỗi người chúng ta gặp trong cuộc đời là tất yếu phải gặp, hà cớ gì phải cố chấp để ôm về khổ đau.
Tiếng đài radio tắt hẳn, ráng chiều dần chuyển sang màu xám đen nhường không gian cho bóng tối, tôi chắp tay nguyện cầu bình an nơi anh với một người thương anh trọn vẹn đến bạc đầu.
Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi tình cảm đầu đời đơn phương mà chính tôi làm mình thương tổn, sẵn sàng yêu, sẵn sàng hi sinh và cho đi chỉ để theo đuổi hình bóng một người, tôi càng chạy đến bắt bóng thì bóng lại càng khuất dần xa.
Ngày mai, tôi vẫn cô độc đón bão về cùng thành phố nhưng với tâm thái tĩnh lặng, mọi thứ bản thân đã từng kiên trì giữ lấy đến giờ đây chẳng còn quan trọng nữa.
Đi qua những mùa như thế, tôi mới hiểu ra có những việc dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào hiểu được, ngày chúng ta hiểu ra tất cả có lẽ cũng là lúc tuổi trẻ bỏ ta lại một quãng đường rất xa, rất xa.
Tuổi trẻ về sau, tôi cần học nhiều hơn nữa cách chấp nhận buông bỏ như một dạng của hạnh phúc trong cuộc đời, học cách mở lòng và vững tin vào một tình yêu kế tiếp, mỗi đúng - sai dần già sẽ giúp tôi trưởng thành để xoa dịu con tim mang nhiều vết xước.
Chỉ cần chúng ta sống với những nhiệt thành của tuổi thanh xuân, những niềm tin thật thà, chân thành vào cuộc đời và bỏ lại những nỗi cô đơn, hoài nghi khép mình sau mỗi lần đổ vỡ, chúng ta tự khắc bình yên đi qua bốn mùa, dẫu là mùa bão nổi.
© Phạm Thị Như Ý - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Em sẽ bình yên thôi cô gái Thứ Tư, 14/10/2020, 10:32
- Tại sao cứ phải chờ gom đủ tổn thương rồi mới buông? Thứ Hai, 12/10/2020, 11:15
- Giá trị của tri thức Thứ Hai, 12/10/2020, 11:00
- Đừng chỉ mải bấu víu về quá khứ, hạnh phúc sẽ đến thôi Thứ Hai, 12/10/2020, 11:00
- Viết cho cậu, mối tình đơn phương của tôi Thứ Hai, 12/10/2020, 09:00
- Cảm ơn anh dã nói lời chia tay Thứ Sáu, 09/10/2020, 12:00
- Hóa giải những tổn thương Thứ Sáu, 09/10/2020, 09:10
- Cưới xin là chuyện cả đời. Bạn ơi chớ vội, tội người tội ta! Thứ Sáu, 09/10/2020, 09:07
- Tình yêu của những người "hiểu chuyện": Lý trí nặng hơn con tim? Thứ Sáu, 09/10/2020, 09:04
- Cảm ơn ba vì đã luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con Thứ Tư, 07/10/2020, 19:15
- Có lẽ cả anh và em đã luôn chờ đợi nhưng không một ai lên tiếng Thứ Tư, 07/10/2020, 17:26
- Em sẽ lại yêu xa nếu có một ai đó bất chấp chạy về phía mình Thứ Tư, 07/10/2020, 17:00