Tôi chưa bao giờ tâm sự với ai về chuyện của mình. Hôm nay tôi đến với mục tâm sự trong tâm trạng rất buồn
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền trung, tôi xuất thân từ một gia đình có nề nếp,tôi hoc hết 12 nghỉ học tôi theo hoc nghề, rồi lâp gia đình, tôi kết hôn nhưng hôn nhân của tôi không phải là tình yêu( tôi không muốn khơi dậy nổi đau)tôi đã theo chông về Bình Thuận.Tôi nghỉ rằng mình cũng sẽ có được cuộc sống như bao người khác nhưng trớ trêu tôi lấy anh ấy đươc 2 năm thì anh ấy ngã bịnh bại liệt, một thân, mọt minh tôi phải lo tiền bạc thuốc than cho anh bớt bịnh, tôi đã làm tất cả nhưng việc mà , thậm chí đến viêc làm thuê mong sao có tiền để trị bịnh cho chồng, thế rồi anh ấy cung bớt bịnh, nhưng chỉ đi lai đươc thôi, chứ không gánh vác đươc gì cho tôi.Hai năm sau tôi sinh được 1 bé trai và đên bây giờ tôi có được 2 cháu trai
Nỗi đau nhất mà tôi chưa bao giơ tâm sự với bầt cứ người nào là anh ấy, anh sông với tôi không có tình, có nghĩa, anh ấy cho rằng tôi là vợ phải có bổn phận phuc tùng chồng, anh ấy là người có thể nói là rất ích kỷ, không giao tiếp ngoài xã hội, lại có tư tưởng gia trưởng. Tôi đã chịu đưng và sống với anh 12 năm cũng chỉ vì tôi thương con trai quá, tôi muốn con tôi có một mái ấm gia đình, không muốn con mình bị tổn thương, một thân tôi vừa chăm sóc con cái vừa lo làm kinh tế, đến hôm nay có thể nói tôi có một cơ ngơi rất vững vàng, không giàu có nhưng so với nhũng người xung quanh tôi cũng thuôc thành phần khá giả. Bạn có biết 12 năm tôi sống với anh ấy tôi chịu không biết bao nhiêu trận đòn, anh ấy là người rất vũ phu, anh ấy đánh đập tôi rât dã man, chưa có 1 lần nào anh cảm thấy hối hận vì hành đông nóng nảy của mình. Cách đây 5 tháng tôi không còn đủ sức chịu đựng vì anh ấy đánh tôi, tôi đã làm đơn ly hôn, và tôi đã dắt 2 con trai của mình về quê, nhưng gia dinh anh ấy,người thân và anh ấy đã năn nĩ xin lỗi tôi và ba mẹ tôi nên tôi quay về lai, tôi nghĩ chắc anh ấy sẽ thay đổi cách sống của mình( tôi về quê...)
Bạn cần đăng nhập để có thể xem nội dung này