Vẫn còn niềm tin Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Niềm tin giúp con người biết yêu bản thân và thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn (Ảnh minh họa)
Cha mẹ chia tay nhau khi em còn trong bụng mẹ. Cha đã có người phụ nữ khác, ông chẳng bao giờ về thăm em. Em buồn lắm khi thấy mẹ vất vả hàng ngày, bán từng tờ vé số nuôi em ăn học.
Mười tuổi, em không còn được cắp sách đến trường vì mẹ phải nhập viện mổ u xơ, u nang. Hai mẹ con phải sống bấp bênh trên chiếc xuồng nhỏ do ông bà ngoại để lại. Trước đây ông bà sống bằng nghề chèo đò kiếm ăn qua ngày.
- Anh ơi! Đi “dù” không anh? - Vừa nói chuyện với tôi nhưng mắt em cứ láu lia láu lịa để tìm khách.
- Mấy ngày nay ế quá! Mưa hoài, sáng giờ em “hỏa” muốn chết luôn. Hên gặp thằng bồ cũ nó cứu em - Em nói cho tôi nghe như trút đi nổi bực nhọc trong người.
Em có thân hình nhỏ nhắn, da dẻ hồng hào, mịn màng như bao cô bé khác ở độ tuổi mới lớn, gương mặt em dường như chất chứa một nỗi buồn sâu lắng. Với tuổi đời như em, em không đáng phải đón nhận những nỗi niềm đau khổ đó.

Nhìn vết thương trên gương mặt em, nhìn những vết cắt, vết châm tàn thuốc trên bắp tay em, tôi chưa kịp tò mò thì em đã nói ngay.
- Em buồn đó chị, buồn cậu em cứ chửi và đánh mẹ em hoài, giành nhau chiếc xuồng ông bà ngoại em để lại. Còn chỗ này (em chỉ vào vết cắt trên tay em) là do “hỏa” quá, sản lên em tự cắt tay mà không biết, còn chỗ này là chuyện nhỏ, thất tình đó mà - Vừa nói em vừa chỉ vào vết châm tàn thuốc, suốt buổi trò chuyện với tôi, em mồi thuốc liên tục, hết điếu này tới điếu khác.
Tôi vô tình gặp hai mẹ con em ngồi cạnh nhau trên ghế đá công viên. Em giới thiệu mẹ với tôi. Em rất giống mẹ, từ gương mặt, vóc người, dáng đi. Mẹ em kể, mỗi ngày bán vé số cũng kiếm được vài chục ngàn đồng để mua gạo và những thứ cần thiết cho hai mẹ con, bà nói:
- Trước đây nó còn cho tôi ít tiền, nhưng từ khi vướng vào xì ke thì không đủ để nó chích nữa làm gì có mà tới tui. Nhỏ này chắc chết sớm quá! Không biết nó giống ai? Nó vừa sanh xong đó cô, đứa này là đứa thứ hai rồi, mới mấy bửa là ra đây ngồi rồi, cơm còn không có ăn, chỗ không có ở thì lấy đâu nuôi con. Vì vậy đứa con mới sinh ra, chưa đầy tháng, nó đã cho một cặp vợ chồng ở Vĩnh Long rồi. Thằng chồng nó cũng bỏ đi giống như hồi xưa cha nó bỏ tui vậy,...
Cuộc trò chuyện giữa tôi và mẹ con em bị gián đoạn khi các bạn cùng nhóm em đang xung đột với nhau.
- Chắc em bị rồi quá! Vì khi xưa chích chung kim với nhiều người lắm thì làm sao mà chạy khỏi.

- Tối qua em trấn được của cặp tình nhân kia một chiếc xe đạp và nuốt vào bụng được cái dây chuyền 24k. Vì thấy công an, quýnh quá nên em nuốt luôn. Sáng chia ra cho cả nhóm, em mua được mấy liều chơi sáng giờ, còn để dành tối chơi tiếp.
Em không hề cảnh giác với tôi, em kể cho tôi nghe như kể cho đồng bọn cùng nhóm vậy. Tôi bắt gặp ánh mắt của một thanh niên đang ngồi gần đó, dường như tôi cũng không kém gì đàn chị của em. Chuyện em kể giống như một báo cáo sau chuyến công tác vậy.
Rồi một ngày, không một chút buồn, trái lại em còn tươi cười khi báo tin về tình trạng nhiễm HIV của mình cho tôi biết (có lẽ em đã đoán được kết quả này từ lâu và em tin vào điều này).
- Chị ơi! “Em trúng số độc đắc rồi”.
Không ngoài dự đoán của em, kết quả HIV dương tính. Theo hướng dẫn, tôi và mẹ em cùng đưa em đến làm xét nghiệm để xin được điều trị.
Mười chín tuổi đã làm mẹ hai đứa con, biết bao “bụi trần” bám trên vai em, lại mang trong người HIV/AIDS, rồi em sẽ ra sao, tương lai em thế nào, còn tương lai của những đứa con em nữa...
Bẵng đi một thời gian, công việc bề bộn, bữa nay mới có dịp gặp lại mẹ em. Vừa thoáng thấy tôi từ xa, bà đã hồ hởi.
- Con T giờ mập lắm cô! Nó được điều trị ARV gì đó, bây giờ trông nó khỏe hẳn lên, tui thấy mừng quá. Nhờ ơn cô lắm! - Niềm phấn khởi thể hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng chất chứa bao nỗi u buồn của bà.
Vẫn còn chút niềm tin từ đứa con mà bà luôn nghĩ rằng cuộc đời nó đã kết thúc. Dường như nó đã hiểu sự sống quan trọng như thế nào. Nó hiểu nỗi niềm của người mẹ dành cho nó vì dẫu gì nó cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ! Có lẽ tất cả vẫn là chưa muộn màng khi em vẫn còn nghị lực và niềm tin để sống thật ý nghĩa trong những năm tháng còn lại trên cuộc đời này, đó là điều mà tôi, mẹ nó và tất cả những người hiểu về em đều mong như vậy.
Vu Thiếu Ngã (Cần Thơ)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Xét nghiệm sớm HIV cho mẹ - Hướng tới loại trừ lây truyền HIV sang con Thứ Sáu, 26/01/2024, 13:00
- 7 dấu hiệu HIV ở nữ dễ nhầm lẫn với bệnh khác Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Cẩm nang những điều bạn cần biết về tình trạng trẻ bị nhiễm HIV Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Xác suất lây nhiễm HIV sau 1 lần quan hệ là bao nhiêu? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Triệu chứng nhiễm HIV qua 3 giai đoạn Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- HIV có lây qua nước bọt không? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu nhiễm HIV sau 1 năm gồm triệu chứng gì? Có thể nhận biết nhanh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Xét nghiệm HIV Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Quan hệ với người nhiễm HIV bao lâu thì bị bệnh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu HIV ở nam: Phát hiện sớm tăng cơ hội điều trị Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00