Tôi vẫn yêu em Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Em là cô gái mạnh mẽ và cá tính
baiduthichatvoimangtrinh- Nếu bạn biết một cô gái mạnh mẽ, bạn sẽ thấy cách mà cô ấy nhìn cuộc sống, đối diện với những rắc rối rất đặc biệt, không phải theo cách mà chúng ta vẫn luôn nhầm tưởng.
Em gọi điện cho tôi vào giữa đêm, nức nở:
- Em bị đá rồi! Em chẳng còn gì hết.
Còn lơ mơ ngủ, tôi nghe điện thoại của em với vẻ hờ hững:
- Sao mà phải xoắn xít lên thế?
Những lời ấy vừa thốt ra, tôi mới biết rằng mình vừa phạm phải một sai lầm to lớn vì tiếng nức nở chỉ kéo dài thêm vài giây rồi được thay thế bằng tiếng tút tút khô khan báo cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi lấy điện thoại gọi lại cho em, chờ nghe tiếng em nạt nộ trong điện thoại nhưng không được, em đã tắt máy. Trùm chăn kín đầu, tôi định bỏ mặc em và mớ cảm xúc hỗn độn của em nhưng lại không thể. Có cái gì đó mách bảo tôi rằng lần này, em không chỉ giận hờn vu vơ, vớ vẩn nữa mà có cái gì đó rất ghê gớm.
Tôi rút điện thoại gọi cho em một lần nữa nhưng đáp lại vẫn là những tiếng tút tút khô khốc. Gọi em thật to để em phải ra mở cửa thì tôi không dám vì đêm cũng đã khuya, bố mẹ em sẽ nghĩ gì về tôi. Biết đâu, cái hình ảnh đẹp mà tôi cố công xây dựng từ khi quen em cũng theo đó mà biến mất. Tôi ngồi thừ trước cửa nhà em cả buổi, chẳng biết nên làm gì để báo cho em biết là tôi đã ở dưới này. Nhẩm tính một hồi, tôi lấy một viên sỏi nhỏ cỡ viên bi ve, cố gắng ném vào cửa kính phòng em. Sau một vài lần ném trượt thì tôi đã có ba lần ném trúng. Kết quả là em ló đầu ra, nhìn tôi đầy biết ơn và dăm phút sau thì tôi nghe tiếng em lạch cạch mở cửa và bước ra ngoài hiên.
- Sao nào? Tưởng em chết đến nơi nên anh đã kịp thời đến để khâm liệm đây.
Tôi tỏ ra hài hước nhưng em không đáp lại lời nào, chỉ ngồi im lặng và dựa đầu vào vai tôi khóc. Em vừa khóc vừa bịt miệng mình lại nên tiếng khóc nghe cứ nghèn nghẹn, đứt quãng.
Tôi ngồi im, bất động đến cả tiếng đồng hồ sau, khi em đã không còn nức nở nữa mới hỏi:
- Khóc chán rồi thì nói đi anh nghe xem nào
- Em bị đá rồi anh ạ.
Tôi dường như nghe được cả sự thảng thốt, lo lắng và có phần xấu hổ, ngượng ngập trong câu nói ấy của em. Có lẽ chính em cũng chưa tin vào điều ấy. Em 18 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, giỏi giang… Có người đàn ông nào nỡ từ chối yêu một người như em. Nếu như công ty mà tôi đang làm là của tôi, hẳn tôi cũng sẵn sàng từ bỏ chức giám đốc nếu như được em yêu.
- Thật không? Sao lại thế? – Tôi thấy mình hỏi một câu thừa thãi và vô duyên chết người vì có ai lại đi đùa một vấn đề như thế với nước mắt nước mũi lưng tròng, giữa đêm khuya và không phải là ngày Cá tháng Tư.
Em dường như không thèm để ý đến cái sự vô duyên của tôi, em nói như thể đang chiêm bao vì em chẳng nhìn tôi, cũng chẳng nhìn vào bất kỳ cái gì
- Em hối hận lắm. Em đã mất tất cả rồi.
Trong một buổi tối, đây là lần thứ hai em nói câu này với tôi. Tôi đang định lật đật hỏi em có phải em đã dại dột “cho thằng khốn nạn ấy cái quý nhất của đời con gái không” thì em bảo tôi:
- Em đã rất yêu và tin tưởng vào hắn nhưng hắn lại phản bội em, lừa dối em. Hắn có người khác anh ạ. Em không thể nào chấp nhận chuyện ấy nên chia tay. Niềm tin đổ nát.
Những lời em nói, tôi dường như không để lọt vào tai lời nào, đầu óc tôi vẫn còn mái miết chiếu những đoạn phim quay chậm do tôi tưởng tượng ra. Em và hắn hôn nhau, em ở trong vòng tay hắn, ga giường trắng, gối trắng, khung cảnh hiện ra như thể cả hai đang ở trong một khách sạn hạng sang. Tôi nói vẻ an ủi:
- Không mất cái ấy là được.
Em nhìn tôi, có phần thương hại:
- Anh cho là em đau khổ vì mất cái ấy à? Anh cho là em sợ hãi vì đã có quan hệ tình dục với anh ta à?
Tôi dường như không dám gật đầu nữa, chỉ kịp nhúc nhắc nó một chút. Có ai mà không thấy mình bị tẽn tò khi biết điều mà mình an ủi kì thực lại không phải là vấn đề của người nhận.
Em bảo tôi:
- Nó không quan trọng như anh vẫn nghĩ đâu. Em cũng chỉ đơn giản là đau khổ vì đã bị phản bội thôi. Em cảm thấy khó khăn khi chấp nhận rằng em đã bị lừa dối chứ không phải vì lo lắng vì đã mất đi cái màng bé xíu ấy. Đối với em, chuyện ấy không phải là điều gì đáng sợ đến thế. Khi quyết định làm thế, em đã sẵn sàng và may mắn là không để lại hậu quả nào.
Một lúc sau, tôi mới hiểu những gì em nói. Tôi đẩy em vào nhà và bảo: “Lần sau đừng có mà tắt máy đấy nhé. Anh nghe em nức nở trong máy mà cứ tưởng em sắp làm liều đến nơi. Ai mà chẳng sợ cô nghĩ quẩn”.
Tôi về nhà, chui ngay vào giường và nằm nghĩ ngợi. Nếu như em đau khổ vì “đã làm chuyện ấy” thì liệu tôi có còn ấn tượng và yêu thích em đến thế? Có lẽ là không vì chính bởi yêu thích cá tính của em mà tôi đã thành “tín đồ” của em suốt mấy năm nay. Và tôi cũng biết rằng rõ ràng là “chuyện ấy” không thể nào khiến tôi ngừng thích em được vì mỗi lần nhớ tới em, tôi vẫn thấy tim mình đập liên hồi.
Hãy bày tỏ suy nghĩ của bạn về bài viết hoặc về vấn đề màng trinh và trinh tiết bằng cách nhấn vào ô trao đổi thảo luận dưới bài viết nhé! |
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- 30 mẹo để giành được sự tôn trọng của người khác! Thứ Bẩy, 18/01/2025, 00:00
- Bạo lực tình dục có thể gây ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe Thứ Sáu, 10/01/2025, 00:00
- 20 Điểm Chung Của Những Người Có Mối Quan Hệ Tuyệt Vời Thứ Ba, 07/01/2025, 00:00
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00