Tôi đã từng có ý định tự sát Thứ Năm, 26/06/2008, 15:38
Chẳng hiểu có phải ở cái tuổi 15, 16 cái “tôi” ở trong mình cao quá hay không, chỉ biết rằng tôi luôn muốn làm mọi việc theo ý mình… Tất nhiên bố mẹ chẳng để cho tôi cứ hoành hoành “tác quái”. Tôi giận! Tôi không thấy được hiểu, được yêu thương và rồi tôi muốn chết, tôi nhất định phải… chết cho bằng được.
Dù gia đình không giàu có nhưng tôi có một người cha và người mẹ tuyệt vời. Bố tôi chưa bao giờ đánh hay mắng tôi dù chỉ một lần. Mẹ tuy có, nhưng chỉ hồi tôi còn bé, và đòn roi của mẹ chỉ như đang phủi bớt bụi trên quần áo của một đứa trẻ nghịch ngợm.
Tôi lớn lên trong sự nuôi nấng, nuông chiều của gia đình. Tuy không phải là đứa trẻ thích nổi loạn nhưng tôi bướng bỉnh vô cùng. Thích sao làm vậy, và nếu không được thỏa mãn, có cậy răng tôi cũng không nói lấy một câu. Không ai chịu nổi cái bộ mặt nặng như chì của tôi mỗi lần giận dỗi. Tôi đã từng nhịn ăn cả 3 ngày chỉ vì phật ý với bố mẹ
Có lúc thấy mình hư, tôi muốn sửa chữa nhưng đâu lại vào đấy. Có lần tôi như phát điên, cầm cả một cây búa đập vào đầu mình. Tôi chẳng thấy đau mà chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tất cả điều đó chỉ vì ngày này nối tiếp ngày kia, tôi chứng kiến các bạn của mình dần dần có một công việc ổn định, dần tìm được hướng đi riêng, còn mình vẫn giậm chân tại chỗ.
Tôi thấy tự ti, thấy xấu hổ và đã tự giam mình trong nhà cả tháng trời, đến nỗi không hề biết cây Tầm xuân bố trồng hồi tết đã chết tự bao giờ và trước sân nhà mình có hoa sen đất nở. Suốt ngày ngồi lỳ ở trong phòng tối, tôi không thích bật đèn, lúc nào vật vờ với một công việc duy nhất là viết Nhật ký. Những trang nhật ký viếy được rất dày, nhưng trong đó, số ngày vui vẻ chỉ đếm không hết một bàn tay.
Trở về bên gia đình để đón nhận thương yêu
Tôi nhận thấy nét mặt trầm tư và lo lắng trên khuôn mặt của bố mẹ nhưng không làm cách nào để đưa mình thoát ra được. Đầu óc lúc nào cũng chỉ trực nổ tung, còn đôi mắt có thể òa khóc bất cứ lúc nào. Tôi không gào thét, không đập phá, nhưng sự im lặng của tôi làm cho không khí trong ngôi nhà trở nên u ám. Hàng đêm tôi ra bờ ao nhìn xuống mặt nước, đôi bàn chân bồn chồn chỉ muốn nhảy thật nhanh. Rồi có lúc, tôi lại muốn đâm đầu vào ô tô hay mua thuốc ngủ. Có vẻ như mọi người đã biết được ý định tụ tử ấy nên tôi luôn nhận được sự theo dõi đặc biệt.
Vì sự bất hợp tác của tôi nên những người trong gia đình không có cách gì để giúp đỡ. Cứ như vậy, tôi vẫn sẽ nuôi ý định tự vẫn nếu như không có một ngày bị ốm rất nặng. Trong cơn sốt tới 39 độ C, nghĩ rằng mình sắp được ra đi vĩnh viễn, tôi thấy vui vui mặc cho gia đình vô cùng lo lắng. Cảm giác đau đớn, khó chịu trong người khiến tôi thấy mình lả dần đi, lả dần đi. Mẹ bắt đầu khóc, tôi nghe thấy tiếng mẹ và tiếng bố. Mẹ đỡ tôi, rồi bố bế tôi lên. Lần thứ hai, đó là lần thứ hai tôi được bố bế. Tôi nhớ lại cảm giác ngày nhỏ được bố cõng trên lưng đứng trước cổng đón mẹ đi chợ về năm nào. Tôi thấy ấm áp.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Bố mẹ và em trai đang nhìn tôi âu yếm. Khuôn mặt lo lắng, ánh mắt thất thần của họ bỗng nhiên bừng sáng khi thấy tôi mở mắt. Chưa bao giờ tôi thấy thoải mái đến thế và cảm giác phải chết cho bằng được dần biến mất. Như một cái kết có hậu của câu chuyện cổ tích, tôi đã được cứu sống bởi tình cảm chân thành của những người thân trong gia đình. Và lúc này, tôi hiểu ra rằng: sẽ thật ích kỷ nếu như ta muốn chạy trốn khó khăn của cuộc đời bằng cái chết.
Lê Thanh Bình
Lượt xem: 1808
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chưa có nhận xét nào
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
Các tin khác
- Duyên may và sự lựa chọn Thứ Hai, 23/06/2008, 15:32
- Không thể nhìn từ một phía. Thứ Hai, 09/06/2008, 15:45
- Cha tôi đi làm thuê Thứ Sáu, 06/06/2008, 15:45
- Giá trị của sự tha thứ Thứ Sáu, 09/05/2008, 04:06
- Chạy trốn quá khứ Thứ Năm, 24/04/2008, 15:37
- Vượt qua chính mình Thứ Tư, 23/04/2008, 21:10
- Hãy mở rộng trái tim Thứ Sáu, 18/04/2008, 11:13
- Trước khi làm gì đó... Thứ Hai, 14/04/2008, 11:52
- Tên em trong trái tim anh Thứ Tư, 02/04/2008, 09:44
- Nói với con trên đường về nhà Thứ Hai, 31/03/2008, 16:50
- Muốn hạnh phúc, hãy cho người khác Thứ Hai, 24/03/2008, 09:50
- ''Gia đ?nh ? đâu?'' Thứ Hai, 17/03/2008, 14:49