Tôi có một điều ước... Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
![Tôi có một điều ước... Tôi có một điều ước...](https://tamsubantre.org/media/news/Man_toiuoc2.jpg)
Sau những tháng ngày dài nằm liệt trên giưòng bệnh tôi mới thực sự thấm thía hơn câu nói bất hủ của nhân vật Paven Corsaghin trong tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy” của nhà văn Nikolai Ostrovsky mà tôi đã từng đọc: “Đời người sống chỉ có một lần, sống sao cho khỏi phải xót xa ân hận vì những tháng năm đã sống hoài, sống phí…”.
Gần 6 năm trời nằm một chỗ nhưng tôi vẫn cố mở lòng mình để được tận hưởng cái quý giá nhất của con người là cuộc sống và chẳng bao giờ quên ấp ủ cho mình một hy vọng: cuộc đời sẽ chẳng bao giờ thắt nút với ai…
Tốt nghiệp phổ thông trung học, rời miền quê nghèo Thanh Thịnh, Thanh Chương, Nghệ An với ước mơ tha thiết được đứng trên bục giảng truyền đạt kiến thức cho lớp đàn em, tôi đã trở thành sinh viên Trường Cao đẳng Sư phạm Nghệ An. Suốt 3 năm trời học tập, ước mơ ấy ngày càng cháy bỏng hơn trong tôi, nhất là khi thời gian tốt nghiệp cận kề. Tôi luôn mường tượng về cái ngày mình sẽ chính thức được đứng trên bục giảng và ấp ủ thật nhiều những dự định lớn lao cho cái tương lai đẹp đẽ ấy.
Vậy nhưng, với tôi, cái ước mơ giản dị và tưởng chừng đã rất cận kề với mình ấy đã mãi mãi không thể trở thành hiện thực. Ngày về nhận bằng tốt nghiệp, khi chỉ còn cách trường chưa đầy 5km tôi đã bị một chiếc xe công nông chở đá va vào người. Tỉnh dậy sau những ngày dài nằm mê man trong bệnh viện, tôi thấy toàn thân tê cứng, 2 chân bị gãy nát vụn, đau đớn rã rời, tỷ lệ thương tật lên đến 80%. Trong sự tuyệt vọng đến cùng cực, tôi đã không còn muốn tồn tại nữa.
Tôi đã khóc và hỏi người cha già của mình: Sao lại chạy chữa, cứu sống tôi làm gì? Và khi nhìn những giọt nước mắt từ hốc mắt thâm quầng vì những đêm dài mất ngủ lăn dài trên gò má gầy gò, đen sạm của bố, tôi đã không kìm được nỗi xót xa, ân hận. Lúc ấy, tôi không thể, không còn nghĩ được điều gì hơn ngoài tình yêu vô bờ bến dành cho cha mẹ. Tôi tự nhủ: Mình phải sống, phải sống vì bố mẹ, phải sống để không phụ công lao của người thân, sống để hy vọng vào một tương lai, dù rất xa vời ở phía trước.
Gần 6 năm trời nằm liệt giường, mọi sinh hoạt của cá nhân tôi chủ yếu nhờ vào đôi bàn tay gầy gò của mẹ, cái không gian duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy được chỉ là bốn bức tường trong căn phòng nhỏ. Một công việc tưởng chừng như rất đơn giản là tự mình ngồi lên tôi cùng không làm được, hết nằm sấp rồi lại nằm ngửa, thời gian trở nên dài lê thê, buồn tẻ và nhạt nhẽo vô cùng, cuộc sống tưởng chừng như một địa ngục, một địa ngục chốn trần gian. Nhưng rồi, sau mỗi lần rơi vào trạng thái buồn bã ấy, tôi lại luôn tự tìm đến niềm vui cho riêng mình để tự động viên mình quên đi cái thực tại đang phải trải qua.
Mọi người vẫn thường nói với nhau rằng: Con người sống trên đời, sướng hay khổ đã có số phận, số phận là do trời định. Nhưng với tôi, tôi không tin trên đời này lại có số phận. Ngày đó tôi bị tai nạn là do giây phút lơ là và cả một chút thiếu may mắn của tôi, nhưng nếu tôi chỉ phó mặc cho số phận mà không nỗ lực vượt qua khó khăn, không nỗ lực chiến đấu với cái chết thì liệu rằng tôi có giành giật lại sự sống cho bản thân không? Tôi nghĩ rằng số phận không nằm đâu xa mà nằm trong cách sống của mỗi chúng ta. Bởi vậy, gần 6 năm trời nằm một chỗ nhưng tôi vẫn cố mở lòng mình để được tận hưởng cái quý giá nhất của con người là cuộc sống và chẳng bao giờ quên ấp ủ cho mình một hy vọng: Cuộc đời sẽ chẳng bao giờ thắt nút với ai. Tôi sẽ cố gắng, trước hết cố gắng sống sao cho khỏi trở thành gánh nặng của gia đình, của xã hội, sau nữa được làm một người có ích cho gia đình và cho cả xã hội.
Và bây giờ nằm sấp trên giường, tôi cố viết lại những cảm xúc của mình, cố tìm kiếm những giây phút hạnh phúc nhỏ nhoi đang có được để quên đi những tháng ngày buồn bã của mình. Dù rất khó khăn nhưng tôi vẫn thích viết, như một cách thanh lọc tâm hồn cho vơi bớt những nặng nề, buồn bã. Tôi chỉ ước một ngày không xa tôi có thể tự mình ngồi dậy được, được ngồi trên chiếc xe lăn đến trường để ngắm các em học sinh thân yêu. Hy vọng một ngày không xa, bằng những cố gắng của mình, ước mơ đó của tôi sẽ trở thành hiện thực.
Rangkhenh
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00