Tô bún đậu của cô Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Nó xuống mảnh đất phồn hoa đô thị này học đã được mấy tháng mà chưa được về nhà lần nào.
Phần vì nó say xe phần vì từ đây về nhà nó tiền tàu xe cũng ngốn của mẹ nó mấy gánh rau liền. Sống nơi bon chen đắt đỏ nó mới biết giá trị to lớn của đồng tiền. Tiết kiệm, chắt chiu vì trước mắt nó là 4 năm học chứ chẳng có ngắn ngủi gì.
Xa nhà, không một ai thân thích hay quen biết, đến tận bây giờ nhiều khi nhớ nhà nó vẫn khóc ngon lành trong đêm. Biết bao nhiêu lần áp lực cuộc sống, áp lực học hành khiến nó chỉ muốn bỏ hết tất cả, chạy ùa về với mẹ. Nhưng nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của mẹ ngày nó đỗ đại học, những gánh hàng rau chở đầy mồ hôi mặn chát mà vụ này mưa nhiều không biết nhà nó giữ được bao nhiêu, nghĩ đến những chuyến xe hàng cực nhọc của bố nó lại rơi nước mắt dặn lòng phải cố mà học, không được phụ công sức và niềm mong mỏi ấy.
Nó nhớ mọi người rất nhiều. Thèm có được những khoảnh khắc đoàn tụ dù chỉ trong chốc lát thôi. Thèm lắm, thèm hơn hết bất cứ thứ gì.
Trưa nay, tan trường lúc gần 12h, nó rẽ vào quán cơm bình dân định gọi cho mình một suất cơm sinh viên ít tiền nhất thì bất ngờ nó nghe thấy tiếng ai rất quen gọi tên nó. Ngoảnh lại, thì nó còn bất ngờ hơn, không tin được vào mắt mình, cô chủ nhiệm 3 năm cấp 3 của nó có phải không? Cô chạy ra vuốt mái tóc lòa xòa của nó:
- Thế nào con gái, học hành sao rồi? Vất vả lắm đúng không? Trông con gầy hơn trước đấy.
- Cô, con chào cô. Sao cô lại ở đây ạ?
- À, cô đi học nghiệp vụ ở gần đây, qua đây ăn trưa. Con gái, ăn cơm chưa?
- Dạ, con định vào đây ăn ạ.
- Nào, sang đây, ăn với cô một bữa.
Cứ thế cô cầm tay dắt nó sang quán bên cạnh. Cô gọi hai tô bún đậu. Hai cô trò nói chuyện về những người bạn trong lớp. Cô hỏi thăm tình hình của nó. Kể cho nó nghe về tình hình những người bạn khác trong lớp.
Lúc cô xẻ một phần bún đậu của mình sang cho nó, kêu nó ăn nhiều vào để có sức mà học. Thế là nước mắt nó tuôn rơi. Cô giống mẹ nó quá, đã lâu lắm rồi nó không được ai quan tâm chăm sóc như vậy. Cô lại lau nước mắt cho nó:
- Lớn rồi, ai lại khóc thế kia.
Nó gạt hàng nước mắt, bữa ăn ngon nhất mà nó có được kể từ ngày xa nhà. Lúc đứng dậy, nó bảo để nó trả tiền, nó muốn mời cô, vì nhờ có cô mà nó thấy bớt cô đơn, trống trải và nhớ mọi người. Cô cười:
- Sinh viên làm gì có nhiều tiền. Bữa này cô mời con. Con dành tiền ấy mà để mua sách. Cố gắng học hành chăm chỉ để thày cô và bố mẹ vui lòng, con biết không?
Nó gật đầu và nước mắt lại chực rơi. Cô là người mà tập thể 12A1 yêu quý như mẹ. Tất cả mọi người sẽ không ai có thể quên đi được tình cảm, tâm huyết và cả những giọt nước mắt cô dành cho những đứa con lúc nào cũng nghịch ngợm và quậy phá.
20/11 sắp đến rồi, nó không về được, nó thấy buồn lắm. Nó muốn ôm cô và nói những lời tri ân sâu sắc nhất gửi đến cô. Nó cầm tấm ảnh tập thể có cô đứng giữa thì thầm:
- Cô là người mẹ thứ hai của chúng con.
Bluemoon
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00