T?m m?t con đư?ng Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
![T?m m?t con đư?ng T?m m?t con đư?ng](https://tamsubantre.org/media/news/conduong.gif)
Ảnh minh họa
16 tuổi, tôi bắt đầu học trung học. Đối với tôi nơi đó rộng lớn và đáng sợ và tôi thì còn quá trẻ.
Tôi nhớ là mình đã xếp hàng đăng ký nhập học cùng với đám đông những người khác. Tôi hoàn toàn cảm thấy mất tự tin và bất lực khi đứng cạnh những người được xem là đồng trang lứa với tôi. Làm sao mà tôi có thể sánh được với những người mà dường như lúc nào cũng tự tin và luôn biết chắc họ muốn gì?
Tôi học xuất sắc trong lớp của thầy. Một ngày nọ thầy hỏi tôi có muốn giúp thầy sắp xếp các bài thi, hồ sơ và làm một số việc ở văn phòng dạng như người giúp việc ở văn phòng. Thầy chẳng cần hỏi đến lần thứ hai. Nhiều tuần trôi qua, chúng tôi có nhiều thời gian ở bên nhau. Tôi cũng đã biết cách vừa nhấm nháp cà phê vừa nói chuyện lâu về triết học. Chúng tôi đã trở thành bạn.
Tôi rất ngạc nhiên và hoàn toàn bất ngờ khi thầy hỏi tôi liệu tôi có thể giúp thầy công việc giữ trẻ được không. Tôi đang nhận được một đề nghị giúp tôi có thể trở thành một phần trong cuộc sống riêng tư của thầy. Thầy đã chỉ đường đến nhà thầy và bảo tôi hãy đến vào thứ năm.
Tôi đến nhà thầy đúng sáu giờ. Thầy đón tôi ở cửa “Thầy cảm ơn em rất nhiều vì đã đồng ý giúp thầy. Điều này rất quan trọng đối với thầy.” Thầy giải thích rằng vợ thầy phải chăm sóc mẹ đang ốm và đã mang theo em bé được tám tháng tuổi theo. Còn Lyli, đứa con gái sáu tuổi của thầy cần được chăm sóc đặc biệt hơn và thầy mong là sẽ tìm được người dễ thân thiết với bé. “Lyli mắc phải chứng xơ nang và hầu như cô bé luôn nằm trên giường. Tim tôi chực nổ tung khi nhìn thấy tình yêu mà thầy dành cho con bé. Thầy dẫn tôi vào phòng cô bé và tôi thấy một thiên thần đáng yêu tóc vàng đang nằm trên chiếc giường đẹp như giường dành cho công chúa. Cô bé phải mang một số dụng cụ trợ thở mà chúng thì trông chẳng phù hợp chút nào so với nơi đây. Và điều kế tiếp xảy ra là điều mà tôi chẳng hề đuợc chuẩn bị trước.
“Đây là cô mà ba đã nói với con đấy. Cô ấy là Sweetie.”thầy ra dấu với cô bé. Hóa ra là cô bé bị điếc ư. Tôi như phát hoảng. Làm sao mà tôi có thể nói chuyện với cô bé? Lỡ như có chuyện khẩn cấp gì thì tôi biết làm thế nào?. “Con bé có thể nói được đủ để em có thể hiểu đấy. Và em có thể nắm được một số ngôn ngữ cử chỉ nữa. Thầy sẽ chỉ đi hai giờ thôi.” Nói rồi thầy đi.
Tôi ngồi xuống giường và những ngón tay của Lyli bắt đầu múa may. Tôi ra hiệu cho cô bé biết là tôi không hiểu gì cả. Cô bé mỉm cười thật dễ thương và bắt đầu nói. Cô bé giải thích rằng khi cô bé sử dụng tay để diễn đạt thì sẽ thở dễ dàng hơn. Tối hôm đó tôi học bài học đầu tiên về ngôn ngữ cử chỉ.
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00