Nỗi đau và mặc cảm
Ba năm trước, Hùng là sinh viên của trường Trung cấp địa chính Thanh Hoá. Trong một lần về nhà bạn ở Bỉm Sơn (Thanh Hoá) chơi, cả nhóm bạn, trong đó có Hùng, đã quan hệ với các tiếp viên trong quán Karaoke và bị nhiễm HIV. Đau lòng hơn, Hùng là con một của gia đình gia giáo và nề nếp, bố là quan chức cao của huyện. Những xáo trộn lớn đã xảy đến với gia đình Hùng từ ngày đó. Bố mẹ đổ lỗi cho nhau rồi ly thân. Mẹ Hùng vì chuyện đau lòng của gia đình mà đổ bệnh, ốm yếu quanh năm. Những lời mắng nhiếc của ông bố gia trưởng khi vì con mà không được lên chức chủ tịch huyện làm Hùng đau đớn.
Giam chân trong bốn bức tường vắng vẻ, cô đơn, không giao lưu, tiếp xúc với bên ngoài, Hùng ngày càng tự ti và chán nản. Dường như với cậu, thế giới bên ngoài là điều gì đó hoàn toàn vô thức. Cậu sợ đôi mắt gườm gườm của bố nhìn mình như oán trách, như muốn đuổi cậu ra khỏi nhà để ông tiến trên bước đường công danh. Cậu sợ nước mắt của mẹ mỗi lúc mang cơm lên phòng, và sợ cả sự lặng lẽ trong căn nhà ba tầng giữa phố huyện sầm uất. Cho đến lúc mệt mỏi, chán nản khi thấy bố mẹ vì mình mà đâm đơn ly dị, cậu đã uống thuốc ngủ tự tử.
Hùng chỉ là một trong số ít những người nhiễm HIV không thể vượt lên được số phận do sự ghẻ lạnh, kỳ thị của gia đình cùng sự yếu đuối về tinh thần. Giá như cậu hiểu, người có HIV hoàn toàn có thể làm lại cuộc đời mình như những câu chuyện dưới đây, thì hẳn cậu đã không vội vàng tìm đến cái chết khi vừa tròn 22 tuổi.
Tìm lại chính mình
Tuyển, ông chủ cửa hàng điện thoại di động trên một con phố sầm uất ở Hà Nội, đã từng là đàn anh trong giới snooker bi- a. Tuyển cũng đã từng yêu say đắm một em gái trắng trẻo, mắt xếch, có nụ cười vùng sơn cước Mai Châu phục vụ tại quán. Không ai ngờ rằng, chàng trai đất Hà thành đã nhiễm H từ chính đôi mắt xếch đẹp mê hồn ấy. Những dự định về tương lai dang dở, đã không ít lần cậu muốn buông xuôi mặc cho số phận xô đẩy.
Nhờ tình yêu và sự cảm thông của mẹ, Tuyển đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ và nhận thức về cuộc sống. Anh tìm đến cửa Phật, ngày ngày học kinh sách và tìm lại được niềm tin trong đời. Rồi Tuyển mở một cửa hàng điện thoại nhỏ trước cửa nhà, vừa để có thêm thu nhập, vừa thoả mãn mơ ước sửa chữa máy móc. Sáng sớm, anh lên chợ Quảng An lấy hoa về cho mẹ bán ở ngôi chùa gần nhà. Công việc bận bịu nhưng Tuyển vẫn tham gia các hoạt động cộng đồng ở chùa Pháp Vân và khu phố nơi anh ở. Lúc rỗi rãi, anh lại đeo ba lô đi phát bao cao su miễn phí ở chợ Long Biên, không quản mưa nắng với mong ước ngày nào đó H sẽ không còn là nối ám ảnh của nhiều người. Tuyển nói “Cuộc sống bận rộn làm mình thấy có ích hơn. Những lúc như thế này mới cảm nhận được đầy đủ, trọn vẹn ý nghĩa của cuộc sống”.
Không dừng lại ở đó, Tuyển cũng đã nhiều lần tham gia hoạt động từ thiện, giúp đỡ những em bé có H đang điều trị tại bệnh viện. Đặc biệt, anh thường xuyên lên tận trung tâm nuôi dưỡng trẻ bị H ở Ba Vì (Hà Tây) vui chơi với các em nhỏ không quản đường xa. Anh tâm sự “Nhìn những đứa trẻ đáng thương, mình lại cảm nhận nhiều hơn giá trị của cuộc sống và tự nhủ phải sống tốt hơn nữa. Có em cuộc sống chỉ còn tính từng ngày”. Anh nói mà không ngăn được những dòng nước mắt lăn dài trên gò má sần sùi, đen sạm vì nắng gió cuộc đời.
Ánh mặt trời vẫn luôn toả sáng cho những tâm hồn khao khát sống
Cùng ý nghĩ với Tuyển, Lâm cũng là một người trẻ bị nhiễm HIV do tiêm chích ma tuý. Được sự động viên của gia đình, bạn bè, anh quyết tâm làm lại cuộc đời trong câu lạc bộ tuyên truyền phòng chống AIDS ở Đoàn thanh niên ở một huyện thuộc tỉnh Thanh Hoá.
Tiếp xúc với nhiều người nhiễm HIV, cung cấp thông tin và kiến thức liên quan đến việc điều trị và động viên, an ủi để hoà nhập cộng đồng, Lâm thấy cuộc sống của mình không còn vô nghĩa. Tại thị trấn quê mình, Lâm mở một xưởng mộc, thu hút khoảng 10 lao động có tay nghề thường xuyên làm hàng mỹ nghệ, và 20 lao động nữ làm nghề dệt thảm từ cây cói. Trở thành ông chủ khi vừa 23 tuổi, Lâm đã tạo công ăn việc làm cho những người sa cơ lỡ bước, lầm đường lạc lối trở thành những người có ích
“Cuộc sống luôn đặt con người vào những thử thách nhất định, để rồi chỉ có nghị lực, chúng ta mới vượt qua được. Mặc cảm là điều không tránh khỏi nếu bạn không vượt qua được chính mình”- Lâm tâm sự. Hàng ngày, anh vẫn đi học lớp tại chức kinh tế ở thị trấn và bắt đầu công việc bận rộn từ 6 giờ sáng. “Cuộc sống của mình không phí hoài, vô nghĩa nữa. Ít nhất, mình đã chiến thắng được bản thân để chứng tỏ cho mọi người thấy, những người có H là những người có nghị lực. Chỉ cần vững tin vào cuộc sống, họ sẽ làm được những điều họ muốn”.
Những người như Tuyển và Lâm là những người thực sự đã vượt được lên chính mình và hoà nhập vào cuộc sống. Ở họ không có chỗ cho sự mặc cảm, tự ti và buồn chán, mà chỉ có những cố gắng không mệt mỏi vì cuộc sống, vì tương lai. Hơn ai hết, họ hiểu đươc giá trị của cuộc sống và tin vào chính mình bằng những việc làm có ích giúp cuộc sống tươi đẹp hơn.
Và một khởi đầu mới
Cùng quê với Lâm, Hoàn lại là một thầy giáo dạy thể dục cấp 2. Đối với Hoàn, nhiễm HIV là nỗi đau đớn và tủi nhục nhất với cậu và gia đình. Sau khi biết mình nhiễm HIV, cậu đã lao đầu vào ô tô để tự tử nhưng không thành. Bị hỏng mất một chân, Hoàn nghỉ dạy và rơi vào trầm cảm. Điều trị cả Đông y, Tây y cũng không giúp Hoàn lấy lại được cân bằng cuộc sống.
Vậy mà sức mạnh tình yêu của cô bé hàng xóm đã giúp Hoàn hoà nhập trở lại với cộng đồng. Mặc mọi người ngăn cản, xua đuổi, cô vẫn hàng ngày quan tâm đến Hoàn, giúp Hoàn nhìn về cuộc sống toàn vẹn và hạnh phúc hơn. Anh lại quyết tâm, lại tràn trề hi vọng. Anh mở một cửa hàng sách và văn phòng phẩm gần cổng trường, ngày ngày được trò chuyện cùng lũ học trò nhỏ. Cuộc sống đã trở về với anh khi qua bao sóng gió, mặc cảm về thân phận, anh đã đến được với người hàng xóm bằng tình yêu chân thật và cháy bỏng.
Đó không phải là những phép màu cổ tích mà chính niềm tin và nghị lực mãnh liệt vào cuộc sống của những người kém may mắn như Hoàn đã làm được. Để thay đổi cuộc sống , bạn hãy biết thay đổi cách nhìn và thái độ của chính mình, điều đó sẽ giúp bạn lạc quan hơn.
Cuộc sống là những tháng ngày con người phải gồng lên để đối mặt với những khó khăn, thử thách. Những người bạn trong chúng tôi nhắc tới trong bài đều còn rất trẻ. Có người sớm nhận ra được giá trị của cuộc sống nhưng cũng có những người yếu đuối, tự ti không dám bước qua mặc cảm vì có HIV. Nhưng HIV không đáng sợ như bạn nghĩ, chỉ cần can đảm, cởi bỏ mặc cảm, bạn sẽ có sức mạnh để bước tiếp. Đúng như lời một bạn trẻ có HIVđã nói:“ Hạnh phúc hay đau khổ là do cách nhìn và thái độ của chính mình. Cuộc sống còn dài, còn nhiều ý nghĩa tốt đẹp, chỉ cần có niềm tin và nghị lực, bạn sẽ vượt qua tất cả”.
Hồ Vân