Như là tình cờ Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Cuộc sống luôn đầy ắp những điều kỳ diệu, miễn là chúng ta vẫn tin vào điều đó.
Hôm qua tôi phải bay từ Miami trở về đây. Điều này khiến tôi rất buồn vì những người tôi yêu quý nhất đều ở Miami. Tôi cảm thấy hơi buồn nôn, rõ ràng là không khỏe chút nào khi tôi làm thủ tục ở sân bay, nhưng tôi nghĩ chắc chỉ là bệnh vặt. Vì vậy tôi đi tới chỗ bán vé để đăng ký vé máy bay. Người phụ nữ nhận ra tôi là phi công của Silver Elite khi trông thấy vé của tôi nên đã hỏi “Ông có mang theo phiếu ưu đãi không ạ hay ông có muốn được ưu đãi ngồi ở khoang hạng nhất không thưa ông?”
“Tôi không mang vé ưu đãi theo.” Tôi nói. “Mới đây tôi đã đổi túi để máy tính và lấy mấy cái vé ra ngoài, chúng đang ở trên bàn làm việc của tôi ở nhà. Tôi sẽ chỉ đi trên khoang hành khách. Nhưng cũng cám ơn vì cô đã hỏi.”
Vậy là cô ấy nhìn tôi, mỉm cười rồi nói: “Tôi sẽ nói gì với ông đây. Tôi có thể nói rằng ông là một người tốt. Dù thế nào thì tôi sẽ ưu đãi cho ông và khi ông về đến nhà, ông có thể gửi lại phiếu ưu đãi cho tôi. Tôi sẽ đặt địa chỉ của tôi ở đây. Và khi tôi nhận được vé thì có nghĩ là tôi có thể làm điều tương tự với những người tốt bụng khác nữa.”
Tôi đồng ý và cảm ơn. Thường thì tôi không đi vé hạng nhất nhưng đây là một chuyến đi dài ba giờ và vì tôi cảm thấy không khỏe lắm nên tôi đã thầm cảm ơn Chúa.
Khi ngồi trên máy bay, người bạn ngồi kế bên tôi hầu như làm việc trong suốt chuyến đi. Sau khi ăn xong, cô ấy bắt đầu kể với tôi cô ấy gần như đã hoảng sợ như thế nào vì cô ấy nghĩ là cô ấy đã gửi nhầm những email quan trọng nhưng giờ thì cô ấy biết là cô ấy đã không làm như thế và những email này cần phải được gửi đi càng sớm càng tốt.
Tôi không nói gì phần là vì tôi vẫn không cảm thấy vui vẻ lắm và phần là vì tôi thực không muốn nói chuyện vào lúc này. Vì vậy tôi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi tôi bắt đầu nghĩ “Những lúc thế này thì tình yêu có thể làm được gì nhỉ?”
Sau đó tôi quay lại và nói với cô ấy “Tôi là thành viên của câu lạc Thế giới Tây Bắc, điều này có nghĩ là tôi có thể đưa cô đến đó với tư cách là khách của tôi và như vậy cô có thể có một chỗ để sử dụng máy vi tính. Cô sẽ được yên tĩnh hơn, có cả đồ ăn và thức uống cho cô nữa. Cô cũng có thể sẽ cảm thấy thoải mái khi làm việc trong câu lạc bộ.”
Cô ấy rất cảm kích vì điều ấy, còn tôi thì quay đi và nhắm mắt lại. Tôi thật sự chẳng suy nghĩ gì ngoài trừ việc giờ đây tôi đã đi chệch hướng một chút để đưa cô gái này đến câu lạc bộ, nơi mà ngay từ đầu tôi chẳng dự định đi đến cho đến khi tôi gặp cô ta và cô ta thì cần sự giúp đỡ.
Để không phải giải thích dài dòng, tôi đưa cô ấy đến câu lạc bộ rồi tìm ngày một chỗ cho cô ấy. Cô ấy rất dịu dàng và tử tế. Tôi bỏ ra ngoài làm một cốc bia gừng vì vẫn cảm thấy muốn nôn. Rồi tôi quay trở lại chỗ cô ấy để chào tạm biệt và cũng để chắc rằng cô ấy có đủ những thứ mình cần.
Khi tôi trở lại đó thì tôi trông thấy cô ấy đang đứng và quyệt những giọt nước mắt. Ngay lập tức tôi nghĩ thầm “Ôi không, giờ thì chuyện gì nữa đây?” (Tôi thật sự rất mệt và tôi chỉ muốn được trở về nhà ngày lập tức và thành thật mà nói thì tôi không muốn phải làm bất cứ điều gì khác cho cô gái này nữa.”)
Tôi đặt tay lên vai cô ấy. Cô ấy quay lại ôm chầm lấy tôi. Tôi hơi ngạc nhiên một chút cho đến khi tôi nhận thấy một cô gái khác nhỏ hơn đứng sau cô ấy và cũng đang khóc (tôi chưa từng thấy cô ta bao giờ). “Đây là em gái tôi.” Cô ấy nói “Tôi đã không gặp nó gần mười ba năm rồi. Tôi đã luôn thử hình dung xem mình sẽ gọi nó như thế nào, chúng tôi sẽ làm lành ra sao. Và rồi nó ở đây-ngay trong câu lạc bộ này.”
Vậy rồi xem xét lại…tôi thấy giống như có cái gì đó khiến cô đại lý bán vé tử tế với tôi khi cô đưa cho tôi tấm vé hạng nhất. Rồi lại có điều gì đó khiến tôi tử tế với người bạn ngồi cạnh trong chuyến bay mặc dù tôi hầu như không làm điều đó hết mình vì tôi vẫn còn mệt lắm. Chúng tôi giống như được dẫn dắt đến nơi đây trong câu lạc bộ cũng đặc biệt không kém này (có ba câu lạc bộ như vầy ở sân bay Detroit nhưng chỉ ở đây mới có em gái cô ấy). Giây phút này những tổn thương trước đây của hai chị em như đã lành lại.
Cuộc sống luôn đầy ắp những điều kỳ diệu, miễn là chúng ta vẫn tin vào điều đó. Và sự tử tế luôn mang đến điều tốt lành đấy bạn ạ!
Hoàng Trịnh Uyên Phương (dịch)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00