Nhân vật chính Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Ước mơ về một người chồng tương lai của tôi thay đổi liên tục theo những bộ phim ăn khách hiện hành. Cứ như vậy, chẳng biết bao nhiêu tranh ảnh sưu tập về họ được tôi xếp chồng lên nhau. Cho đến một hôm, tôi nhận thấy rằng, sự hâm mộ nhất thời của tôi là phi thực tế, hão huyền khi tôi biết về anh, người bạn luôn bên tôi lúc tôi chán nản cũng như khi tôi có điều gì đó vui vẻ. Anh luôn lắng nghe và chia sẻ cùng tôi. Anh như sinh ra chỉ để thông cảm và giúp đỡ người khác…
Anh xấu trai nhất trong những người đàn ông mà tôi thường mơ thấy. Anh không có vẻ ngoài hấp dẫn khi đầu tiên gặp mặt thì cách cư xử của tôi đối với anh cũng thật tồi tệ. Nhưng có một điều ở anh thu hút sự chú ý của tôi là anh rất quan tâm đến những người sống quanh mình, với sự nhiệt tình, cởi mở và sự chân thành, thẳng thắn. Càng chơi với nhau lâu, tôi càng thấy tính cách của anh chính là những gì mà tôi thường thấy trong những bộ phim có hậu mà anh là nhân vật chính bằng xương bằng thịt. Lâu dần tôi không còn say mê với những bài hát mới, hay một bộ phim hay mới phát hành, cũng không còn hứng thú săn tìm ảnh của ngôi sao hay minh tinh màn bạc nữa mà mối quan tâm của tôi chính là anh, người mà tôi được tâm sự hàng ngày và tôi tự hiểu rằng anh là nhân vật chính của cuộc đời tôi.
Vào một buổi chiều lập đông, trời se lạnh, anh bất chợt xuất hiện trước mặt tôi:
- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. Chúng mình đi uống nước ở đâu mà em thích nhé - Anh nhẹ nhàng.
Tôi vô cùng sung sướng. Lần đầu tiên anh mời riêng tôi và lại có chuyện quan trọng. Cảm giác đó thật lạ, tim tôi đập thình thịch. Chưa có khi nào tôi thấy “khó tả” như vậy. Chạy thật nhanh vào nhà, tôi mở tủ chọn bộ quần áo mà tôi thích nhất. Hãnh diện cùng anh vào quán cà phê thơ mộng gần Hồ Tây. Có một tờ áp phích quảng cáo về một bộ phim mới do một ngôi sao đang lên thủ vai chính, bỗng nhiên, tôi thấy thờ ơ và không có hứng thú đọc tiếp phần nội dung của bộ phim đó. Tôi hiểu rằng anh, người đang ngồi đây với tôi mới chính là một minh tinh, là ngôi sao mà bấy lâu tôi mong đợi.
Thái độ lúc này của anh rất lạ. Không hiểu anh đang định nói với tôi điều gì. Tôi liên tục quấy ly nước cho bàn tay khỏi rảnh rỗi, còn trong đầu thì đặt ra nhiều tình huống: nếu nói yêu mình mình sẽ quay mặt đi nhé, còn nếu nói: anh muốn giới thiệu em với bạn bè anh người yêu của anh thì mình sẽ trả lời sao đây. Trong lòng tôi hồi hộp và sung sướng. Một tiếng thở dài bên tai làm tắt dòng suy nghĩ của tôi, đưa tôi về với thực tại.
- Em thấy anh như thế nào?
Câu hỏi này tôi chưa nghĩ đến, chưa biết phải trả lời ra sao, anh tiếp tục luôn.
- Em thật bình tĩnh nghe anh nói: anh bị nhiễm HIV từ 3 năm nay. Anh không muốn nhưng vẫn phải cố gắng nói với em điều này. Em có thể hiểu cho anh được không?
Tôi không thể bình tĩnh hơn được nữa, tôi oà khóc và chạy như bay ra khỏi quán và bằng cách nào đó về được đến nhà thì tôi cũng không rõ. Tôi tránh gặp anh sau đó và tự nhủ : phải quên anh đi, nhưng “Càng cố quên thì càng nhớ thêm”. Nghĩ lại chuyện đó, tôi thấy yêu anh vô cùng. Tại sao một người tốt như anh lại mắc bệnh quái ác này. Tôi cứ tưởng rằng bệnh đó đang ở nơi nào rất xa xôi. Tôi chỉ biết về nó qua vài tờ rơi hoặc qua vài tiết học trên ghế nhà trường, thực sự tôi chưa hiểu gì hết.
Sao lại là anh cơ chứ. Phũ phàng quá trời ơ!!!......Còn bao nhiêu điều mà em mơ ước…
Tôi quyết tìm sự thật nơi anh. Bạn bè anh ai cũng biết bệnh tình của anh nhưng họ vẫn yêu mến, sát cánh bên anh, động viên anh những lúc anh cảm thấy mình suy sụp. Duy chỉ có mình tôi là sợ sệt và xa lánh anh. Tôi dần nhận ra điều đó, tôi bắt đầu bằng những cuốn sách tư vấn, sau đó những cuốn sách tìm hiểu về bệnh HIV/AIDS được tôi đọc kỹ càng. Càng đọc, tôi càng hiểu và thương anh hơn, tôi ngạt thở bởi những suy nghĩ của chính mình về cách mà tôi xử với anh. Anh là người đáng thương hơn đáng giận, tôi càng trân trọng anh hơn và muốn dâng tặng anh những gì tốt đẹp nhất mà tôi có thể. Vì anh đã dám nói ra sự thật, và đã vượt qua tất cả để chấp nhận thực tế cay nghiệt đó.
Giờ đây, tôi đã hiểu ra, căn bệnh này không lây truyền dễ dàng, và với một người tốt như anh không thể nào “vô tình” làm lây cho người thân và xã hội. Sự thiếu hiểu biết của tôi đáng giận vô cùng. Không biết anh có còn muốn nhìn mặt tôi nữa không???
Anh hãy tha lỗi cho em! Thật lòng em rất yêu anh!
Ý nghĩ đó cứ ám ảnh tôi, tôi tìm đến cửa hàng của anh và chợt lặng người khi nhìn thấy hình dáng anh quen thuộc. Anh nhỏ bé, lọt thỏm bên đống nhôm kính vô tri, vô giác. Anh mải mê với công việc và không biết rằng đang có người con gái đang nhìn anh chăm chú.
Ba năm sau chúng tôi tổ chức đám cưới, cũng như bao bạn trẻ khác, chúng tôi luôn luôn ước mơ, khát vọng hoà mình vào cộng đồng để góp sức cải thiện cái nhìn của mọi người với căn bệnh thế kỷ. Khát khao một tương lai tươi sáng hơn với những người đang sống chung với HIV/AIDS.
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Xét nghiệm sớm HIV cho mẹ - Hướng tới loại trừ lây truyền HIV sang con Thứ Sáu, 26/01/2024, 13:00
- 7 dấu hiệu HIV ở nữ dễ nhầm lẫn với bệnh khác Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Cẩm nang những điều bạn cần biết về tình trạng trẻ bị nhiễm HIV Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Xác suất lây nhiễm HIV sau 1 lần quan hệ là bao nhiêu? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Triệu chứng nhiễm HIV qua 3 giai đoạn Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- HIV có lây qua nước bọt không? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu nhiễm HIV sau 1 năm gồm triệu chứng gì? Có thể nhận biết nhanh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Xét nghiệm HIV Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Quan hệ với người nhiễm HIV bao lâu thì bị bệnh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu HIV ở nam: Phát hiện sớm tăng cơ hội điều trị Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00