Ngày đầu con ra phố thị Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Ngày đầu ra phố thị con thấy mọi thứ đều lạ lẫm
Ngày đầu con ra phố thị, mẹ hỏi có đem theo chai nước mắm để ăn không. Con cười bảo: Ở đâu mà chẳng có mắm hả mẹ! Quanh quẩn một mình lặng lẽ, thêm mớ rau luộc chấm thứ nước mắm mặn không ra mặn, ngọt không ra ngọt không hợp khẩu vị, con không thể nào nuốt nổi cơm. Lúc ấy, con lại nhớ chén mắm đậm đà quê nhà...
Ngày đầu con ra phố thị, chuyến xe trả khách quá sớm. Ngơ ngác… Anh em con dò hỏi mãi thì gặp một bác xích lô. Bác bảo ráng học đi con, dân tỉnh có nghị lực lắm. Nhìn vạt áo bác ấy đẫm mồ hôi, con nhớ vai áo sờn bợt bạt của ông ngoại mỗi chiều dắt trâu về...
Ngày đầu con ra phố thị, thấy người ta ăn tô bún bò hai chục ngàn, con thèm lắm nhưng chỉ dám ăn gói xôi mặn hai ngàn vì con biết, ở quê mỗi ngày mẹ bốc vác oằn lưng những bao phân vi sinh cũng chỉ được trả mười ngàn đồng, những đồng tiền mẹ tính hàng đêm đượm mùi vất vả...
Ngày đầu con ra phố thị, hành trang con đem theo là những chiếc áo sơ mi đuôi tôm. Rồi một hôm người bạn kéo con ra thầm thì: Kiếm áo khác thôi mày ạ! Người ta bảo nhìn vào là biết dân nhà quê. Con nghe mà trong đáy mắt thấy cay cay...
Ngày đầu con ra phố thị, một ngày rảnh rỗi ghé vào quán ốc luộc nhỏ ven đường. Con thấy họ trút ốc luộc sơ với nước, chẳng có xả đập dập; chẳng có lá chanh, lá bưởi. Con nhớ những đĩa ốc đồng nghi ngút khói, thơm đượm mỗi ngày đông giá rét hai chị em đạp xe đi ăn...
Ngày đầu con ra phố thị, bạn bè cùng phòng hỏi nhà mình có mấy chiếc xe máy, và ngạc nhiên khi con trả lời là một. Ừ thì sự thật là thế! Ngày ấy, bố bán cả mảnh đất để có xe đưa con đi học những chặng đường xa. Và con chợt thèm những que kem bố mua vì con biết rằng, nó rẻ tiền nhưng tình thương dành cho con thì không rẻ chút nào…
Ngày đầu con ra phố thị, lần đầu được đi Củ Chi. Lần đầu tiên con biết, phố thị cũng có mảnh đất yên bình, củ mì luộc ngọt ngào, người dân cũng mộc mạc, chân chất, khác xa những gì con đã nghĩ...
Ngày đầu con ra phố thị, nhìn cậu bé nghèo đen đúa với xấp vé số trên tay, nhìn đứa trẻ khóc ngằn ngặt trên tay người mẹ, nhìn gánh rau buổi sớm cao ngất, nhìn những cụ già móm mém ngồi nhai trầu bên hiên nhà, con nhận ra ở phố thị đâu đó cũng có nét quen thuộc ở quê nhà... Con nhớ quê!
Đậu Thị Thu Hương (Pleiku – Gia Lai)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00