Mùa đông ấm áp Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Tôi không phải là người nhà bà Lawrence, nhưng tôi không thể không lẽo đẽo theo anh trai mình mỗi khi anh ấy đến làm mấy công việc lặt vặt trong nhà cho người phụ nữ lớn tuổi này.
Bà Lawrence trả công cho anh tôi 5 đô một tuần để giúp bà chặt củi và nhờ anh ấy mang mấy món đồ tạp hóa đền cho bà khi cần. Còn tôi thì giúp bà rửa bát đĩa, thỉnh thoảng còn giặt ủi dùm bà.
Mẹ thường bảo chúng tôi mang thêm một ít thức ăn, dường như mẹ muốn bồi bổ thêm cho tấm thân nhỏ bé của người phụ nữ già nua này.
“Đừng quên dọn thêm một đĩa thức ăn cho John nhé, có thể hôm nay anh ấy sẽ trở về”. Bà Lawrence thường nói vậy mỗi khi tôi dọn thức ăn lên bàn. Bà luôn dọn thêm một đĩa thức ăn từ bảy mươi hai năm nay, chờ đợi John trở về sau chiến tranh thế giới thứ nhất.
“John có một mái tóc màu lá sồi tháng Mười. Chưa bao giờ có một người nào có mái tóc đẹp như vậy. Mẹ ta thường nói đáng tiếc là một mái tóc đẹp như vậy lại phí phạm trên đầu của một cậu con trai”. Bà Lawrence mỉm cười, những nếp nhăn trên mặt bà hằn sâu hơn. “Chúng ta chỉ mới mười bảy tuổi khi ông ấy lên đường nhập ngũ. Ông ấy đã hứa rằng chúng ta sẽ mãi mãi là người yêu của nhau và rằng ông ấy sẽ trở về”.
Những lúc như vậy, dường như tôi đang nhìn thấy hình ảnh của cô gái mười bảy tuổi đó. Bà Lawrence vuốt ngược mái tóc bạc trắng, xơ xác của mình ra sau, túm cả những cọng tóc lòa xòa còn sót lại thành búi tóc nhỏ bù xù trên đỉnh đầu. Hồi còn trẻ, bà có một mái tóc vàng hoe uốn thành từng lọn rất đẹp. Thỉnh thoảng, khi cười, đôi mắt bà lại sáng lên, nhưng chỉ trong tích tắc. Có lẽ đó là hình ảnh của bà mỗi khi ở cạnh ông John. Tôi nghĩ chắc hẳn họ đã từng là một cặp tình nhân trẻ đẹp.
Mọi người đều biết John đã tử trận đâu đó ở nước Đức trong một mùa đông giá rét, nhưng bà Lawrence chưa bao giờ tin điều đó. Cuối cùng, người ta nghĩ thôi thì cứ để cho bà ấy tin rằng người yêu mình đang trên đường trở về có lẽ sẽ tốt hơn.
Bà Lawrence chưa từng lập gia đình, cũng chưa từng có con. Nhiều năm trôi qua, bố mẹ, chị em, và cả bạn bè của bà lần lượt qua đời, và bây giờ bà chỉ sống có một mình. Những người khách đến thăm bà chỉ có hai anh em tôi và cô y tá được nhà nước gửi đến mỗi tháng một lần để kiểm tra sức khỏe cho bà.
Bà Lawrence thường nói: “Buồn cười thật, trước đây thời tiết đâu có giống như vậy. Hồi ta còn trẻ, mùa đông rất ấm áp. Ta và John thường đi dạo trong rừng, ta cho tay mình trong găng tay của anh ấy, thỉnh thoảng anh ấy đưa tay lên lắc một cành cây để những đám tuyết rơi xuống đầu chúng ta, nhưng cả hai chưa bao giờ cảm thấy lạnh. Ta chưa bao giờ cảm thấy lạnh khi ở bên cạnh John. Sau khi John ra đi, thời tiết cũng trở nên thay đổi, và ta thực sự chưa bao giờ cảm thấy ấm áp lần nữa”.
Khi nghe những gì bà Lawrence kể, tôi cảm thấy chiến tranh thế giới thứ nhất không còn đơn thuần là một sự kiện được ghi chép trong sách sử. Đối với anh em tôi, nó là một cái gì đó thật khủng khiếp đã cướp đi tính mạng của hàng ngàn chàng trai trẻ giống như John. Nỗi đau, sự mất mát và cả nỗi cô đơn của bà Lawrence vẫn còn vẹn nguyên cứ như chiến tranh chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Tôi cảm thấy thương những người lính đã hy sinh, tôi cũng xót thương cho những người lính dù trở về vẫn mang trên mình đầy vết tích của chiến tranh và những trái tim đau nhức nhối. Nhưng trên tất cả, tôi cảm thấy thật đáng thương cho bà Lawrence và tất cả những người phụ nữ trẻ từng chờ đợi người yêu của họ quay về.
Không một ai kể về những cô gái, những người bị bỏ lại ở quê nhà. Họ không hề có một ngày phép và họ cũng không nhận được bất kỳ tấm huân chương nào, nhưng họ rất dũng cảm và họ cũng phải nhận rất nhiều vết thương.
Một trong những lần cuối cùng tôi đến thăm bà Lawrence, bà kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện của mình một lần nữa, nhưng lần này bà đã xin tôi một đặc ân.
“Cháu có thể hứa với ta một chuyện không?”. Bà đặt bàn tay xương xẩu của mình lên vai tôi. “Hãy hứa rằng cháu sẽ không bao giờ quên John? Phải có ai đó luôn nhớ đến John”, giọng bà run run.
Tôi đáp: “Vâng, cháu sẽ nhớ ông John có mái tóc màu lá sồi tháng Mười, cả hai ông bà đều chỉ mới mười bảy tuổi, cùng nhau đi dạo trong rừng, ông đưa tay lắc những cành cây và tuyết đã rơi xuống, và hai người mãi mãi là người yêu của nhau”.
“Phải rồi, phải rồi”. Bà thở dài mỉm cười buồn bã. “Cháu nhớ giỏi lắm. Bây giờ thì đã có một người giúp ta ghi nhớ điều này".
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00