Lòng tốt được kết nối Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Ảnh: Trần Huy
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy một người lạ mặt đang cố gắng bắt kịp xe tôi và ra dấu cho tôi dừng lại.
Giữa trưa vắng vẻ, người đuổi theo lại là người khác giới, tôi rất sợ, càng nhấn mạnh ga. Người phía sau cũng tăng tốc. Trò đua tốc độ này chỉ diễn ra trong vài phút. Dù sao tôi vẫn là con gái, tay lái yếu hơn con trai. Tôi dừng xe, mặt gườm gườm (sau kính, khẩu trang, áo chống nắng dù biết người ta không biết mình đang gườm gườm tôi vẫn cứ lên gân lên cốt).
Tôi dừng hẳn xe, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu thì chàng thanh niên lạ mặt chỉ nhỏ nhẹ. “Cái dây cao su buông ở đằng sau xe kìa, cẩn thận bị cuốn vào bánh xe. Nguy hiểm lắm!”. Tôi luống cuống chống xe, thì ra hồi sáng mẹ tôi có lấy xe đi đèo hàng. Lúc ra khỏi nhà tôi lơ đễnh không để ý, thế là cứ lượt thượt kéo cái dây trên đường. May mà cái dây còn chưa bị cuốn vào bánh.
Tôi vừa thầm trách cái sự đểnh đoảng của mình, vừa lúi húi tháo sợi dây cất vào cốp xe. Đến khi ngẩng lên thì chàng thanh niên lạ mặt đã khuất phía đường ngược lại. Hóa ra chỉ để nhắc nhở tôi, cậu đã phải đi ngược cả một chặng đường dài. Vậy mà tôi đã qua bao nhiêu người, bao nhiêu người đã thờ ơ?
Rồi tôi lại nghĩ đến mình và tự thấy xấu hổ. Có nhiều khi đi trên đường, vì trưa nắng, vì vội vã, vì gì gì đó, tôi nhìn thấy những người quên gạt chân chống. Vẫn tự nhủ rằng sẽ có người khác nhắc họ, không kịp nghĩ rằng chỉ cần một câu nói, tôi đã có thể tránh được bao nhiêu phần rủi ro cho một người.
Mải miết nghĩ, tôi suýt đâm vào ổ trâu to tướng trên đường Kim Giang. Vừa kịp phanh lại, tôi thấy một chị phía trước đang hì hục nâng chiếc cup 81 và hai bên chở hai thùng đồ ăn thừa có lẽ vừa đi gom từ các quán ăn. Nước sánh ra cả đường và xe. Chắc chị vừa bị ngã do đoạn đường xấu.
Tôi vội vã dựng xe, xúm vào nâng xe lên với chị. Nhưng cái xe và thùng đồ quá nặng, lại không cân. Hai chị em mắm môi mắm lợi mãi mà vẫn loay hoay không dựng xe lên được. Đường vẫn có người đi lại, như trước khi tôi xúm vào đỡ xe với chị. Và bỗng nhiên, một bàn tay khỏe mạnh dựng cả xe, cả hai thùng đồ và chị em dậy. Cũng là một thanh niên trẻ.
Chị rối rít cảm ơn. Người thanh niên trẻ lẳng lặng lên xe đi mất. Tôi chợt nhớ mình chưa kịp nói với người lạ mặt lời cảm ơn. Nhưng tôi nghĩ khi bạn đọc được những dòng này, bạn sẽ thấy hài lòng. Vì lòng tốt đã được đánh thức và kết nối.
MAI HƯƠNG
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00