Hành động hơn lời nói Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Tôi dạy môn Kinh tế học tại UNLV, tuần ba lần. Thứ Hai vừa rồi, trước khi bắt đầu bài giảng mới, tôi hào hứng hỏi xem các sinh viên của mình đã trải qua ngày nghỉ cuối tuần như thế nào. Một nam sinh viên cho biết rằng nó không thật tốt như mong đợi. Anh ta phải đến nha sỹ để nhổ răng khôn. Và sau đó cậu chàng “chất vấn” tôi, rằng tại sao tôi lúc nào trông cũng vui vẻ suốt ngày...
Câu hỏi của chàng trai ấy khiến tôi nhớ tới một điều tôi đã từng đọc ở đâu đó trước đây: “Mỗi sáng khi thức dậy, bạn có quyền lựa chọn ngày hôm đó của bạn sẽ như thế nào”. Tôi đã đem điều đó ra chia sẻ với các sinh viên của mình và sau đó trả lời: Và tôi chọn Vui vẻ. Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ. Tôi nói tiếp cùng sáu mươi sinh viên trong lớp: Ngoài việc dạy ở đây, UNLV, tôi còn dạy tại trường cộng đồng ở Henderson, cách nơi tôi ở mười bảy dặm theo hướng xa lộ đi xuống. Một ngày nọ cách đây khoảng vài tuần, sau khi đã đi hết xa lộ và chỉ còn phải lái một phần tư dặm nữa tôi sẽ đến trường như thường ngày. Nhưng ngay lúc ấy xe tôi chết máy. Dù tôi đã gắng tìm mọi cách nhưng không tài nào nổ máy lại được. Thế là tôi đành cố tấp xe vào lề, bật đèn “flash” lên, cầm lấy sách vở và cuốc bộ đến trường.
Ngay khi đến trường, tôi gọi cho AAA và thu xếp việc điều một xe cứu hộ đến chỗ xe tôi sau giờ dạy. Nghe thấy vậy, thư ký của văn phòng Hiệu trưởng hỏi tôi đã gặp chuyện gì. "Ngày hôm nay quả là rất may mắn cho tôi". Tôi mỉm cười trả lời.
- Xe thầy bị hư, thầy đã phải cuốc bộ đến trường và đây lại là ngày may mắn của thầy. Thật tôi không hiểu ý thầy?! - Cô ta ngạc nhiên.
- Thế này nhé - tôi trả lời - tôi sống cách đây mười bảy dặm. Xe của tôi lẽ ra có thể chết máy ở bất cứ nơi nào dọc theo xa lộ. Thế nhưng nó đã không như vậy, thay vào đó, chỉ đến khi tôi đã ra khỏi xa lộ và cũng chỉ phải đi một khoảng ngắn nữa là đến trường. Thật là một chỗ lý tưởng để dừng. Cô thấy đấy, tôi vẫn có đủ thời gian cho tiết học, rồi lại gọi cho cứu hộ nữa. Nếu xe tôi thật sự muốn hư hôm nay, hẳn không thể nào có sự xếp đặt khéo như vậy! Cô thư ký mở to mắt nhìn tôi rồi mỉm cười. Tôi cũng cười đáp lại và lên lớp.
Kể xong, tôi chăm chú xem phản ứng của sáu mươi gương mặt của lớp Kinh tế học trường UNLV. Mặc dù giờ học là khá sớm nhưng không một sinh viên nào trông có vẻ ngái ngủ cả. Tôi cho rằng câu chuyện của tôi không hẳn là chuyện kể nữa. Nó đã “chạm” vào các sinh viên của tôi, bắt đầu bằng việc quan sát xem tôi luôn vui cười như thế nào.
Có một câu nói của một hiền triết người Ấn Độ rằng: “Con người thật của bạn sẽ “nói” to hơn những gì bạn nói”, và tôi nghĩ rằng điều này tương tự với tôi, với lớp Kinh tế học của tôi ở UNLV.
Bùi Nguyễn Quý Anh (theo Lee Ryan Miller)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00