Em lỗi lầm ... để cho ... Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Từ cách ăn nói, cãi nhau, đến ngay dáng đi, dáng đứng thôi cũng đã đủ thấy em là một “con buôn” sành sỏi. Em nổi tiếng ở các chợ bởi “Con bé ấy chỉ bán rau thôi mà sao ăn diện, nhiều tiền thế?” Chỉ khi có người đến chợ túm tóc đánh ghen mọi người mới vỡ lẽ là em có nhiều tiền từ đâu...
Chưa đầy 20 tuổi nhưng "kinh nghiệm" trong chuyện tình trường của em thì hiếm ai có thể qua mặt. Bắt đầu chỉ là những câu chọc ghẹo, tán tỉnh của mấy gã đi buôn. Dần dà đến những lời đường mật, hứa hẹn của những anh muốn “đổi món” khiến em đắn đo. Rồi đến khi một bà chị đi trước nói nhỏ vào tai em, em đã nhanh chóng nhận ra kiếm tiền bằng “vốn tự có” sẽ dễ và nhanh hơn nhiều lần so với việc suốt ngày ngồi lê bán rau nhặt từng trăm bạc lẻ. Nhưng em cũng cảm thấy sợ, vì em biết bước chân vào con đường này sẽ mang nhơ nhuốc ê chề. Em rụt rè sợ hãi. Song em biết rằng không có con đường nào khác khi trở về nhà...
Mỗi khi bước chân vào đến nhà, em luôn phải chứng kiến cảnh bố mẹ đánh chửi nhau vì không có tiền. Cả hai cùng nhìn sang em với ánh mắt đầy trách móc “Con gái lớn mà chẳng được cậy nhờ.” Bố ao ước muốn sắm được cái ti vi mầu, được cái xe máy để đi. Mẹ mơ ước có quần áo đẹp, được mở mày mở mặt như người ta...Và mọi nhu cầu ấy bố mẹ đều trông vào em, hay nói đúng hơn là họ trông cậy vào nhan sắc của em, của cô con gái đang tuổi mới lớn. Bố em bảo “Nên nhằm thằng nào khá giả mà yêu, mà lấy để nhờ nó.” Còn mẹ lại bảo “Đàn ông chẳng đứa nào đáng tin. Tốt nhất cứ chỉ cặp bồ lợi dụng được lúc nào thì được.” Mỗi người một ý, nhưng chung quy lại là bố mẹ muốn tiền. Họ muốn tiền từ cô con gái “đã lớn” của mình. Em thấy vô cùng chán nản trước những lời ca thán của bố mẹ về chuyện gia đình mình nghèo, không có tiền để làm việc này việc nọ. Điệp khúc “Cô con gái vô dụng” khiến em rất bức bối. Nhất là khi phải nghe bố mẹ lấy những tấm gương điển hình ra so bì, kể lể trách móc, em lại càng cảm thấy ức chế.
“Tóm lại là bố mẹ muốn tiền chứ gì? Rồi con sẽ đi kiếm tiền cho bố mẹ bằng mọi giá.” Sau khi em hét lên như vậy, thay cho việc lo lắng, khuyên can, bố mẹ còn khẳng định lại rằng đúng là họ rất cần tiền, họ không muốn phải khổ mãi. Họ không quan tâm em làm gì để kiếm nhiều tiền. Buôn rau hay buôn thân xác mình thì tuỳ, miễn sao mỗi tối về em phải đưa tiền cho bố mẹ.
Biết tay mình đã nhúng chàm, nhiều khi em muốn gột rửa nhơ nhuốc đó. Nhưng ý nghĩ ấy bị lụi tàn khi em nhận ra rằng khi có tiền gia đình mình vui vẻ hơn, bố mẹ bớt đánh chửi nhau, và nhất là họ không nhìn em bằng ánh mắt khó chịu như trước nữa. Có hôm, không muốn lang thang ở ngoài, em đưa cả “khách” về nhà. Bố mẹ em không những không biểu lộ sự ngăn cản, thậm chí còn nhường chỗ nghỉ tốt nhất cho, bởi họ chắc chắn rằng sáng mai họ có tiền.
Bố mẹ phấn khởi khi có nhiều tiền bao nhiêu thì em lại cảm thấy chán ghét cuộc sống bấy nhiêu. Em thấy hận, hận tất cả mọi thứ trên đời này. Em muốn quậy, muốn nổi loạn để xua tan mọi u uất đang đeo bám em. Em muốn bố mẹ thấy nghèo khổ hay có thật nhiều tiền mới khổ. Có bao nhiêu tiền em đem xài hết vào những trò giải trí. Đi vũ trường nhảy nhót, uống rượu, thuốc lắc, ma tuý, những thứ sẽ khiến em tạm quên đi mọi chuyện. Nhưng những thứ đó cũng đang dần lấy đi sức khoẻ và tuổi thanh xuân của em. Trông em ngày một tiều tụy, còn bố mẹ em lại dường như không nhận ra điều đó. Họ vẫn muốn em kiếm tiền, thật nhiều tiền về cho họ. Tình cảnh ấy càng làm em bất cần và buông xuôi tất cả.
Và rồi chuyện gì phải đến cũng đã đến. Hôm đó, em tiếp một người khách sau khi uống rượu say không còn biết trời đất là gì. Bọn em đi với nhau suốt đêm và kết quả là nhờ người báo tin, mẹ đã phải ra ngoài cánh đồng đưa em vào bệnh viện với thân hình tả tơi vì em quá yếu. Và ở đây, sau khi làm xét nghiệm, em được biết là mình đã mang vi rút HIV.
Em không đổ lỗi hoàn toàn cho bố mẹ, vì chính em cũng đã sai lầm. Thực ra, có nhiều con đường để người ta thoát khỏi khó khăn tù túng. Song, chính họ là tác nhân cơ bản khiến em bước vào con đường đen tối ấy. Gia đình em không phải là nghèo nhất ở vùng quê này, xung quanh còn rất nhiều gia đình khó khăn hơn, nhưng sao họ không túng quẫn, không rơi vào bi kịch như gia đình em? Họ không đòi hỏi con cái mình kiếm tiền bằng mọi giá. Bản thân cái nghèo không có tội, nhưng chính bố mẹ em vì cái nghèo ấy mà gây nên tội lỗi. Em nhìn thấy mẹ khóc, nhưng em không dám nghĩ đó là những giọt nước mắt ân hận, thương xót em. Vì nếu là người biết thương con thì bố mẹ em không để em đi vào con đường lầm lạc để rồi mang căn bệnh thế kỷ vào người.
Em khóc cho sự bất hạnh của mình. Em bất hạnh không phải vì bị sinh ra trong gia đình nghèo, mà vì em đã không biết làm chủ hoàn cảnh sống của mình, em đã suy nghĩ nông cạn để rồi nhỡ bước đưa chân vào con đường lầm lạc. Nhưng cuộc sống không phải đã kết thúc với em, có nhiều lối thoát khi người ta thực sự cố gắng và được nhận sự khích lệ từ những người xung quanh. Em biết trong sâu thẳm lòng mình, bố mẹ, bạn bè em đang mong đón em trở về.
Chi Anh
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Xét nghiệm sớm HIV cho mẹ - Hướng tới loại trừ lây truyền HIV sang con Thứ Sáu, 26/01/2024, 13:00
- 7 dấu hiệu HIV ở nữ dễ nhầm lẫn với bệnh khác Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Cẩm nang những điều bạn cần biết về tình trạng trẻ bị nhiễm HIV Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Xác suất lây nhiễm HIV sau 1 lần quan hệ là bao nhiêu? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Triệu chứng nhiễm HIV qua 3 giai đoạn Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- HIV có lây qua nước bọt không? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu nhiễm HIV sau 1 năm gồm triệu chứng gì? Có thể nhận biết nhanh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Xét nghiệm HIV Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Quan hệ với người nhiễm HIV bao lâu thì bị bệnh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu HIV ở nam: Phát hiện sớm tăng cơ hội điều trị Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00