Đồng hồ báo thức của ba Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Chiếc đồng hồ là món quà khiến con nhớ mãi
Bây giờ con hết đi học rồi, buổi sáng không phải dậy thật sớm để đến trường. Con đã đi làm, vì thế mà thời gian về nhà cũng ít hẳn đi. Con chợt nhận ra rằng, thời gian một ngày trôi đi rất nhanh.
Hồi đó con đi học xa, ba sợ con dậy muộn trễ giờ xe buýt, nên mua hẳn cho con một chiếc đồng hồ báo thức hình gấu đen. Với con đó là món qùa tuyệt vời nhất, không chỉ vì nó đánh thức con mỗi sáng, mà nó còn cho con biết rằng ba rất yêu con gái.
Mỗi sáng, cứ 5h, chiếc đồng hồ lại kêu lên âm thanh dễ thương và quen thuộc “tới giờ rồi, dậy đi, dậy đi”. Con muốn nướng thêm vài phút nên với tay tắt bụp, nó lại kêu “ngủ thêm, ngủ thêm”. Đến lúc này thì nhiệm vụ gọi con dậy lại chuyển sang ba. Ba thế nào cũng gọi con “Tới giờ rồi, dậy chuẩn bị đi học đi con”.
Con lên thành phố học, thời gian của con cũng trở nên hạn hẹp hơn. Nhưng con không dùng chiếc đồng hồ của ba nữa, mà chuyển sang dùng điện thoại để báo thức.
Điện thoại của con không có những âm thanh đáng yêu, cũng không có những câu từ vuốt ve “ngủ thêm, ngủ thêm”.
Vẫn thói quen cũ, con sẽ tắt báo thức để tiếp tục nướng, nhưng chờ hoài cũng không thấy ba gọi dậy. Phải rồi, con đã xa gia đình, đâu có ba bên cạnh để đánh thức con mỗi sáng. Vậy là sáng nào con cũng phải chạy té khói mới kịp đến cơ quan. Cũng tại vì buổi tối không có ba nhắc con đi ngủ sớm.
Nhớ hồi con vào lớp 7 ba cũng mua cho con một chiếc đồng hồ đeo tay. Ba luôn tặng con thời gian để nhắc nhở con phải biết quý trọng từng giây từng phút trôi qua trong cuộc đời. Nhiều lúc suy ngẫm, con chợt nhận ra mình đã phí phạm rất nhiều thời gian. Một trong số đó chính là thời gian với gia đình. Con đi làm, con ít về nhà hơn, con cũng không thường gọi về nhà. Bao lâu rồi, con không nhớ rõ, những bữa cơm nóng hổi do mẹ nấu cùng những câu chuyện kể của ba.
Con cứ mãi vô tư sống với niềm vui của một đứa con bay nhảy, con tìm đến bạn bè, blog để trút tâm sự trong khi con chưa hề tâm sự với ba mẹ. Con quên hay con không thể.
Hằng ngày đi làm con vẫn hay nhìn đồng hồ hay bên đường, con phát hiện ra rằng mỗi chiếc đồng hồ đều chạy không giống nhau, mỗi chiếc đều chênh nhau vài giây thậm chí vài phút. Đi làm con cũng nhìn mãi vào góc phải màn hình để xem đã hết giờ chưa, còn kịp chạy đi làm việc khác. Cuộc sống thật quay cuồng và ngắn ngủi với ngần ấy thời gian. Vì thế có đôi lúc con trở nên lãng trí và cáu gắt.
Những lúc như thế con chỉ muốn được về nhà, ngắm vườn hoa kiểng của ba. Cả đời ba vất vả vì các con, giờ ba an nhàn với cây cỏ, vì ba biết dành thời gian của mình cho mọi việc. Còn con sao cứ vẫn mãi xoay như chong chóng trong mớ thời gian của mình.
Con nhớ lắm, chiếc đồng hồ của ba.
Phù Vân
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00