Đ?ng ''hy v?ng'', h?y ''quy?t Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Trong lúc đứng chờ một người bạn tại sân bay ở Portland, Oregon (Hoa Kỳ), tôi đã có một trải nghiệm làm thay đổi cuộc sống của mình, trải nghiệm mà hẳn đã có lần bạn từng nghe ai đó đã kể, nó chợt đến với ta vào khoảnh khắc nào đó trong đời. Câu chuyện diễn ra chỉ cách tôi vài bước chân.
Trước tiên, anh tiến tới bên cậu con trai nhỏ tuổi nhất (chừng sáu tuổi) và đặt túi xách xuống. Hai bố con ôm nhau thật lâu, thật âu yếm. Khi họ rời nhau ra một khoảng cách đủ để ngắm nhìn gương mặt nhau, tôi nghe người cha nói với con, “Bố rất vui được gặp lại con, con trai. Bố nhớ con nhiều lắm!”. Cậu bé bẽn lẽn mỉm cười, ánh mắt lảng đi và nhẹ nhàng đáp lời, “Con cũng vậy bố ạ!”.
![]() (nguồn ảnh: blog.360.yahoo.com) |
Trong lúc đó thì bé gái (chừng một hay một tuổi rưỡi) đang háo hức oằn mình trên tay mẹ, đôi mắt bé không phút nào rời khỏi người cha vừa mới trở về. Anh nói, “Chào con, con gái bé bỏng của bố!”, sau đó nhẹ nhàng đỡ em từ tay người mẹ. Anh thơm phớt lên khắp gương mặt con, sau đó áp chặt cô bé vào ngực, đung đưa hết bên nọ sang bên kia. Cô bé mau chóng cảm thấy dễ chịu, em ngả đầu lên vai bố, nằm im, vẻ đầy mãn nguyện.
Sau một lúc lâu, người bố trao con gái cho cậu con trai cả và nói, “Cha để dành nhiều tình yêu nhất cho người cuối cùng của nhà ta!”, anh nói và tặng cho vợ một nụ hôn lâu nhất, đắm đuối nhất mà tôi từng chứng kiến. Nhìn đăm đắm vào đôi mắt vợ, anh thì thầm, “Anh rất yêu em!” Họ chăm chú nhìn vào mắt nhau, nở nụ cười tươi rạng rỡ và tay thì nắm chặt trong tay.
Trong giây phút đó, họ khiến tôi nhớ tới những cặp uyên ương mới cưới nhưng tôi hiểu với độ tuổi những đứa con thì chắc chắn điều này là không phải. Tôi thực sự bối rối khi nhận ra mình bị thu hút hoàn toàn vào những biểu hiện tình yêu vô điều kiện ở ngay cạnh chỗ mình đang đứng.
Tôi chợt thấy mình không được đàng hoàng cho lắm, vẻ như tôi đang xâm phạm một điều gì đó riêng tư nhưng rồi kinh ngạc khi nghe thấy chính mình cất tiếng hỏi, “Ồ, anh chị đã kết hôn lâu chưa?”, “Chúng tôi đã lấy nhau được mười hai năm rồi”, người chồng đáp mà ánh mắt vẫn không rời gương mặt thân yêu của vợ. “Vậy anh đã xa nhà bao lâu rồi?”, tôi hỏi và người đàn ông cuối cùng cũng đã quay sang nhìn tôi, nở nụ cười sung sướng, “Chẵn hai ngày rồi!”. Hai ngày ư? Tôi thực sự kinh ngạc.
Sau đó, người bố cùng cả gia đình anh nắm tay nhau bước đi. Khi tôi vẫn đang đứng nhìn theo người đàn ông kỳ lạ và cả gia đình đặc biệt của anh xa hút trong tầm mắt thì người bạn chợt tới bên và hỏi, “Nhìn gì mà ghê thế?”. Không chút ngần ngại, thậm chí có gì đó chắc chắn một cách lạ lùng, tôi trả lời, “Mình đang chiêm ngưỡng tương lai!”.
Đỗ Dương (Theo Storybin)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00