C?m ơn nhé, b?n c?a tôi! Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
![C?m ơn nhé, b?n c?a tôi! C?m ơn nhé, b?n c?a tôi!](https://tamsubantre.org/media/news/q-ban-be.jpg)
Những người bạn sẽ luôn bên ta những lúc ta cần (Ảnh minh hoạ)
Hà Nội ngày thu tràn nỗi nhớ! Tôi mê mẩn mùa thu như một tín đồ tội lỗi, mộng du ngợp lặn trong thu mà đi tìm những tình khúc Phú Quang để biết “làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gẫy, thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về”...
Nhấn mạnh tay ga, trượt dài trên đại lộ, nghe lời thì thầm của gió quyện hoà trong làn tóc xoã tung, tôi dâng tặng cảm xúc cùng mùa hay cũng trốn tránh chính mình: sự cô đơn…
20/10 – Ngày Phụ nữ Việt Nam, tôi bất chợt nhận ra khi cầm cây viết khoanh một vòng tròn trên cuốn lịch bàn ghi nhớ lịch học cho học sinh mà tôi đang dạy kèm. Lén đưa tay che miệng cười như kẻ trộm sợ bị bắt quả tang, tôi tìm được lời giải cho những thắc mắc đến ngờ nghệch của mình: “Ngày gì mà người ta bán nhiều hoa thế?”. Hoa rợp tràn trên mỗi bước đi.
Ngày tôn vinh phụ nữ ấy càng rõ nét và đậm chất hơn khi bạn ở trong môi trường ký túc xá và trung tâm nội trú của tôi cũng không phải là một ngoại lệ.
“Năm nay chàng tặng Hạnh Trang cái gì đó, biết chưa?”, tôi nghe loáng thoáng Kim Phúc chun chun mũi nhỏ to hỏi Hạnh Trang cả tuần trước mà không kịp biết thêm nhân dịp ngày gì.
Không khí nhộn nhịp ấy càng rộn ràng hơn khi ngày thứ 7 (20/10 vào thứ 7 mà) càng gần kề. Trong cái se se lạnh của tiết trời sang thu, các bạn nữ như duyên dáng, xinh xắn hơn. Những đuôi mắt biết cười dường như long lanh, hun hút nao lòng người trong cảm xúc chênh chao. Hàng ghế đá trong khoảng sân quanh khu vực ký túc như bận rộn hơn với dự định của một nhóm hai, ba người về kế hoạch bán hoa, phát tờ rơi; vọng lại đâu đây tiếng ríc ríc cười của một vài nhóm khác râm ran về kỷ niệm đã qua… Ốc đảo riêng của chúng tôi sôi động hẳn lên.
Phòng tôi trên tầng hai với hầu hết là sinh viên năm cuối. Trong số 10 người ấy thì có 8 người đã có người yêu. Những bận rộn của viết báo cáo thực tập, tiểu luận môn học chuyên ngành, làm thêm, những mối quan hệ… đã làm chúng tôi ít có thời gian gần gũi nhau hơn năm trước. Tôi trở về phòng khi mặt trời đã chìm sâu sau chuỗi ngày dài cong mình lên chiếu sáng cho khắp nhân gian và bước đi khi nắng ban mai nhẹ lướt những bước đầu tiên trên mỗi giọt sương ngọn cỏ. Ước vọng ra trường có một việc làm phù hợp khiến tôi không thể ngồi yên đợi chờ. Tôi ít quan tâm đến các thành viên trong phòng hơn.
Ngày 20/10 với tôi vẫn như bao ngày bình thường khác. Buổi sáng cặm cụi trên giảng đường, buổi chiều đi dạy, và 9h30 tối có mặt ở phòng. Như chong chóng xoay, tôi bận kín tuần trừ một ngày chủ nhật.
Hôm nay, khi bước những bước đầu tiên về cổng ký túc, lời mời mua hoa đon đả từ những bạn sinh viên đã làm tôi thoáng giật mình. “Im lặng là đồng ý mà thanh minh là thú tội”, tôi không thể trốn chạy được cảm xúc của chính mình. Bàn tay run run lành lạnh, nơi ngực trái bỗng nhói lên: hơi đau, đặt tay lên rồi thầm nhủ “bình tĩnh nhé”, một cái gì đó khó gọi thành tên đè nén rồi dần dâng lên, ngang cổ, ứ nghẹn… ngột ngạt. Tôi thấy mình khó thở.
Bước vội đến bên gốc sưa già, tựa lên thân cây thô ráp ấy tự nhiên tôi thấy mọi thứ nhập nhoà, lung linh, hư ảo: “Mình khóc sao? Tại sao lại khóc chứ? Có nhất thiết phải khóc vì một lý do không đáng thế này không?”. Quệt ngang như một đứa trẻ con, hít thật sâu căng đầy lồng ngực, nén lại xúc động dồn đạp ùa về và thầm ước sao mình đủ nghị lực để đón nhận mọi sự việc bằng sự dũng cảm. Mẹ từng nói rằng “con đừng ngại đối diện với nỗi buồn, sự thất vọng và cô đơn. Đôi khi sự cô đơn thực sự sẽ giúp con hiểu và chiêm nghiệm được nhiều điều sâu sắc. Đừng chìm đắm triền miên trong sự than trách yếu đuối và vội tìm một điều gì đó chưa chắc chắn để thay thế. Hãy biết nhìn nhận đúng bản chất của những gì đang diễn ra, tự tin vượt lên và đừng bao giờ bỏ cuộc nếu vẫn còn có thể cố gắng”. Mẹ cho tôi niềm tin và ấm áp yêu thương.
Phòng tôi nhiều hoa. Chưa bao giờ tôi được cầm lên tay những bó hoa đẹp như thế để mà ngắm nghía và thèm muốn. Tôi thầm ngưỡng mộ những người bán về nghệ thuật gói hoa của họ, những sợi dây ruy – băng, giấy bọc hoa đủ loại chất liệu màu sắc cũng phần nào đánh giá “gu” thẩm mỹ và túi tiền của chủ nhân.
“Chị không đi chơi đâu à!”, Thy Vũ lên tiếng đưa tôi về thực tại. - “Em ở đâu đấy, sao chị về không nhìn thấy em”. - “Em ngồi sau giá vẽ chị ạ”. - “Các chị đi chơi hết rồi phải không em?”. - “Vâng”.
Thy Vũ là sinh viên năm thứ nhất khoa văn, quê em ở Quảng Bình. Những ngày đầu tiên ở cùng phòng, phải khó khăn lắm tôi mới hiểu em đang nói điều gì. Đặc biệt hơn giọng nói, em có một ngoại hình không may mắn: em bị liệt một bên tay. Tự ti, mặc cảm về thân phận nên em ít ra ngoài và tiếp xúc. Em sống trong thế giới riêng của mình với giáo trình bài vở, những gam màu sáng tối…, em khép kín lòng mình đối với các bạn cùng lớp, cùng phòng. Em lặng lẽ, trầm mặc và dường như em không có mong muốn hay thấy cần phải phá vỡ bức tường im lặng của mình. Tự vẽ cho mình một vòng tròn như mong muốn phép thuật sẽ bảo vệ em trước những ánh mắt tò mò, thương hại của người đời. Lê những bước nặng nề vào phòng tắm, tôi thấy nhẹ nhàng hơn…
Những ngón tay em thuôn dài mỏng manh, xanh xao như cọng cỏ run run cầm cành cọ phớt lên những nét màu đợi mùa về trong thổn thức con tim, hay những xúc cảm tràn mùa em ấp ôm nhung nhớ? Con đường trong bức tranh của em mở ra mênh mang, những cành cây nâu xám khẳng khiu vươn dài trong chiều hoàng hôn xôn xao vàng vọt; lá không muốn lìa cành, cố vương lại, níu kéo chút cuối mùa khi heo may chưa điệu đàng lướt qua. Em nhỏ bé ẩn mình trong sắc vàng thu côi cút, nghiêng nghiêng mình chới với trong nhịp thở mùa thu…
“Em thích mùa thu lắm chị ạ”, Thy Vũ chợt nhìn lên khi biết tôi quan sát em từ đằng sau. Hụt hẫng như cắn phải một que kẹo bông xốp, không nhìn rõ em bởi tôi phải mang một đôi mắt kính với đi-ốp khá dày hay trong ánh đèn học màu làm mắt em chuyển sắc? Tôi nhìn sâu vào đôi mắt em: “Em đã khóc đấy ư?”.
Vội vàng nhìn xuống, em lúc lắc bím tóc kết đôi nơ màu be hồng, trốn tôi trong những nhịp run lên của cảm xúc dồn nén dữ dội, bàn tay em nắm chặt giá vẽ, kiềm giữ con sóng ngầm đang lồng lên trong lòng đại bao la. Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy sự thừa thãi của ngôn từ và sự vụng về của đôi bàn tay mình, lóng ngóng trượt nhẹ trên đôi má em vỗ về, an ủi. Sự ấm lòng của tình thương thầm lặng, ý nghĩa của sự sẻ chia và sự trong sáng của ánh mắt ai đó chợt nhìn ta. Rồi bỗng nhận ra sự vô tình của bản thân với những giá trị khác và những tấm chân tình của những người xung quanh, nhận ra sự chưa hoàn thiện của người khác mà quên đi của chính mình – khi bản ngã kiêu hãnh và cái tôi chen chân đứng cùng một chỗ.
Em bật khóc. Giọt nước nhạt nhoà lăn vội, từng nhịp nấc như muốn trút rũ tất cả ứ đọng chất chứa tâm hồn, em ngả đầu trong vòng tay tôi tìm kiếm một sẻ chia chân thật tự đáy con tim. “Chị ơi, em sợ”, giọng nói ướt nhẹt của em hay cũng chính nỗi lòng tôi không chia sẻ. Em sợ sự cô đơn, sợ một điều mơ hồ không dám chắc, sợ điều không may mắn thường dễ làm tổn thương con tim mỏng manh yếu đuối, sợ một lúc nào đó ta chai sạn và không thể thốt lên lời. Em và tôi…
Mãi rồi tôi cũng đưa được em ra khỏi căn phòng chất đầy hoa hồng màu đỏ thắm. Cầm cánh tay mềm oặt, nhũn nhẽo không còn sinh khí của em, tôi cùng em dạo chơi bên trong chợ hoa đêm. Nhìn Thy Vũ nâng niu những nhành hoa bé xíu, tôi hiểu trong em có biết bao khao khát ước mơ: - “Em ước mình một lần có thể nâng nhành hoa nhỏ xinh bằng đôi tay của mình”. - “Có hai người cùng nhìn lên bầu trời đêm qua song cửa nhỏ, một người nhìn thấy bầu trời là một khoảng mênh mông đen kịt nhưng người kia nhìn thấy muôn ngàn vì tinh tú lấp lánh chiếu soi. Em có tin là em làm được không?”. Em lựa chọn cho mình loài hoa em yêu thích, tôi cùng em nâng chúng lên bằng đôi tay của chính mình trước lời khích lệ của chị chủ hàng như tiếp thêm can đảm cho em.
Không có khoảnh khắc nào là quá sớm cho một khởi đầu và quá muộn để kết thúc. “Hôm nay các bạn về sớm hơn một chút nhé, Thy Vũ cần chúng ta”, tôi nhắn tin cho tất cả các thành viên trong phòng. Ngoài đường, những chiếc xe phân khối lớn, thời thượng vẫn nhấp nháy xi-nhan xin đường ngược xuôi tất tả. Hương hoa ngập tràn làm cái xe lạnh của sương đêm cũng giật mình, ngất ngây…
Bước về phòng. “Chúc mừng ngôi sao của ngày hạnh phúc. Em sẽ bỏ qua cho sự vô tình của mọi người phải không?”. Nụ cười rộn ràng lại trở về trong ngôi nhà chung của chúng tôi. Tiếng la chói lói của Hạnh Trang, giọng eo éo của Kim Phúc, những bàn tay nắm lại, những mái đầu bên nhau cùng thổi nến mừng một ngày tôn vinh. Bất chợt, đèn flash loé lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau và tôi biết trong lòng chúng tôi đang cùng dâng trào một cảm xúc.
“Bạn không bao giờ bị mất đi vì yêu thương, bạn chỉ bị mất đi khi cố giữ lại”, tôi đã đọc điều này ở đâu đó mà không kịp nhớ tên. Tôi hiểu rằng, vẻ đẹp thật sự của con người không nằm ở bề ngoài mà là ngay trong chính trái tim của họ. Điều thật sự đáng giá không phải là những gì ta có thể nhìn thấy mà ở những điều vô hình. Tình yêu thật sự không nằm trong những gì được thể hiện và biết đến mà ở chính cái xiết nhẹ của bàn tay. Tôi cũng cảm nhận trong lòng mình niềm vui được chia sẻ và cũng nhận thấy trong ánh mắt mọi người niềm hạnh phúc vì biết mình được yêu mến.
Chúng ta thường sống cho tương lai – cho những điều sẽ xảy ra – mà vô tình quên đi hiện tại. Tôi nghĩ rằng, có lẽ bạn cũng có những khoảnh khắc như thế.
Cảm ơn em, Thy Vũ. Có em mà chúng tôi kịp nhận lại chính mình.
B.T (ĐHKHXH&NV Hà Nội)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00