Chiếc đồng hồ của ông tôi Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Khi là một đứa trẻ, cái đồng hồ cũ đã làm mê hoặc tôi. Tôi đã ngắm và lắng nghe chuông đồng hồ trong suốt bữa ăn. Điều kỳ diệu là cứ vào thời gian khác của một ngày, đồng hồ sẽ báo giờ bằng chuông ba lần, sáu lần hoặc nhiều hơn với tiếng vang tuyệt vời khắp nơi trong nhà. Tôi tìm thấy ở đồng hồ sự khuây khỏa. Một sự quen thuộc thường gặp. Năm này qua năm khác, đồng hồ cứ rung chuông, là một phần ký ức của tôi, một phần trong trái tim tôi.
Thậm chí kỳ diệu hơn khi tôi thấy cái đồng hồ là một phần thói quen hàng ngày của ông tôi. Ông kỹ càng lên dây chuông đồng hồ với một cái khóa đặc biệt mỗi ngày. Cái khóa ấy có ma thuật đối với tôi. Nó giữ tiếng chuông gây ấn tượng với tiếng kêu tích tắc và báo giờ bằng chuông, một phần của mỗi ngày nghỉ và như một tập tục quen thuộc hàng ngày.
Tôi nhớ đã nhìn ông tôi lấy cái khóa từ túi của ông và đã mở cửa phía sau của cái đồng hồ to lớn. Ông gài chìa khóa vào và lên dây chuông, lên không nhiều; không bao giờ ông lên dây đồng hồ quá chặt, ông nói với tôi phải làm cho đúng quy cách ấy và cũng không được hơn nữa. Ông không bao giờ để cho đồng hồ hết dây thiều và ngưng hẳn.
Khi những đứa trẻ chúng tôi lớn hơn một chút, ông chỉ cho chúng tôi cách mở cửa cái đồng hồ đứng và mỗi đứa chúng tôi tập lên dây thiều đồng hồ bằng cái khóa. Tôi nhớ lần đầu tiên làm, tôi run lắm, dù đã thấy ông làm trước đó.
Sau đó người ông yêu dấu của tôi qua đời, và từ trước đến sau đám tang cái đồng hồ đã im lặng!
"Mẹ ơi! Cái đồng hồ. Chúng ta lên dây thiều cho nó".
Nước mắt chực tuôn trào khi tôi vào phòng ăn. Cái đồng hồ bị bỏ rơi trong yên lặng. Yên lặng như đám tang vừa qua. Sự yên lặng khiến đồng hồ trông có vẻ không quan trọng. Không còn gây ấn tượng mạnh như lúc ông từng chạm tay vào. Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn nó.
Trước kia và những năm sau này, bà tôi cho tôi cái đồng hồ và chìa khóa. Ngôi nhà cũ thật yên lặng. Không có tiếng lanh lảnh của quả lắc đồng hồ, không có tiếng cười trong bữa ăn tối, không tiếng tích tắc hoặc rung chuông của đồng hồ. Tất cả vẫn như những ngày buồn đã qua. Kim chỉ trên mặt đồng hồ đã đứng yên, một điều gợi nhớ thời gian trôi qua đã ngưng lại chính xác khi ông tôi đã kết thúc lên dây thiều cho nó.
Tôi lấy chìa khóa đang cầm trong tay và mở cửa đồng hồ. Bất thình lình, tôi như trở lại thời thơ ấu của mình, tôi nhìn thấy ông với mái tóc bạc trắng và đôi mắt xanh long lanh. Ông ở đây, cố ý không nhìn tôi, một cái gì đó huyền bí như ma thuật của đồng hồ, chiếc chìa khóa như có năng lượng đã làm đồng hồ "sống lại" trong thời gian đứng im vừa qua.
Tôi chậm chạp, kỹ càng như ông và đút vào chìa khóa rồi lên dây thiều đồng hồ. Cuộc sống và tiếng chuông rung đã mang lại hơi thở trong phòng ăn, trong ngôi nhà và trong trái tim tôi bởi tiếng tích tắc, tích tắc của đồng hồ. Kim đồng hồ chuyển động nghĩa là ông tôi đã sống một lần nữa...
QUỐC DŨNG (Theo Chicken Soup)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00