Chấp nhận chính mình Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
![Chấp nhận chính mình Chấp nhận chính mình](https://tamsubantre.org/media/news/Man_chapnhanchinhminh2.jpg)
Tôi là ML, một cô gái không được đẹp lắm nếu không muốn nói là xấu. Nếu ai cho rằng tôi tự hạ thấp mình để viết bài này thì xin liên hệ địa chỉ mail nguyenmylinh040189@yahoo.com để được xem hình của tôi và để tin tôi.
Ngày xưa lúc tôi còn nhỏ, khỏang từ lúc tôi biết chập chững nhận thức đâu là đẹp, là xấu, thế nào là mũi cao, mắt hai mí, môi trái tim… tôi đã tự nhận thức mình và liên hệ những phần tử trên khuôn mặt tôi với những gì gọi là đẹp. Tôi tự cho rằng mũi mình cao, mặt mình tròn trĩnh dễ thương, mình trông đáng yêu và ai cũng sẽ thích và phải như thế. Tôi có một cô bạn sát bên nhà, giống tên với tôi, sinh trước tôi ba ngày và rất dễ thương (khi cô ấy còn nhỏ) và tôi cũng nghĩ mình giống cô ấy.
Dần dần tôi lớn lên cùng nhận thức về cái đẹp. Đến tận lúc này, nói ra mọi người sẽ cười tôi, lúc này ở đây là khi tôi học lớp 12, khi tôi bắt đầu biết chụp hình stichker, chụp hình vào những dịp đi chơi Đà Lạt, Buôn Ma Thuột… tôi mới nhận thấy ở nhiều góc độ khác nhau, tôi xấu đẹp khác nhau.
Thì ra, tôi đã không đẹp như tôi nghĩ từ xưa đến giờ. Một lần, bạn tôi bảo “chị “(lời xưng hô thân mật của chúng tôi) cái miệng làm cho chị xấu đó”. À, lúc đó tôi cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua về câu nói ấy và nó dần chìm trong tiềm thức.
Nhưng đến một hôm, không, những hôm, khi tôi đã bước vào đại học gần một năm sau khi luyện thi lại một năm, tôi bắt đầu tự chụp hình mình bằng điện thoại. Tôi chụp đủ kiểu, đủ góc độ và làm những tư thế cùng nét mặt xấu nhất để thấy mình xấu đến mức nào. Trước đây tôi không hề dám làm thế. Tôi mới nhận ra, chính cái miệng làm tôi xấu, cái mặt tròn hình làm tôi trông già hơn tuổi, đôi mắt hai mí nhưng bị bụp làm tôi mỗi lúc nhìn ai cứ như đang hằn vết thù hận người ta trên đôi mắt này. Tôi chụp nghiêng, miệng tôi hơi hô và bị méo một chút, trông cứ như chưa tiến hoá hết. Từ đó tôi phát hiện ra ở góc độ nào tôi chụp hình đẹp nhất để người ta không thấy những góc độ xấu nhất của tôi. Tôi đang che giấu chính mình. Không chỉ thế tôi còn giấu nhiều lắm. Cái ngón chân cái với cái mòng méo xẹo làm tôi không thích mang giày hở móng. Chân đềy sẹo và lông làm tôi không thể mặc quần sọc hoặc váy dù tôi rất thích và ghen tị khi thấy người ta mặc quần sọc để khoe chân dài, da chân đẹp, chân thon gọn… Tôi thậm chí hạn chế nói về ba mẹ mình vì tên của họ quá xấu và vô duyên. Tôi còn nhiều khuyết điểm mà khi che giấu chẳng ai biết được, ngoại trừ gia đình tôi.
Tôi luôn làm thế khi ra đường. Và điều đó làm tôi thấy như bị nhốt vào một cái khung bức bối, rất khó chịu nhưng tôi phải chịu. Vì thế tôi càng ghét thêm những khuyết điểm đó. Nhiều khi thiết nghĩ tôi sẽ biến mất cùng chúng. Tôi thích vẻ đẹp, sự hoàn hảo nhưng tôi không thể có. Không chỉ những thứ trên thân thể tôi mà tôi còn ghét cả những thứ không hoàn hảo tồn tại quanh mình.Ba tôi không hề quan tâm hay hỏi tôi đã học gì, học như thế nào. Mẹ tôi đọc chữ không rành. Hai chị tôi chỉ học tới lớp 9 và cao đẳng. Nhà tôi không giàu. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới hàng hiệu, những cái giỏ Converse, nón Sơn hay giày Allstar. Tôi ghét và muốn chối bỏ tất cả, tất cả, tất cả…
Nhưng một ngày kia đến như định mệnh. Tôi xem chương trình “Bạn trẻ bốn phương”. Tôi thấy một đứa bé châu Phi kể về nhà nó, nó kể rất vô tư, nhiều khi có phần tự hào. Nó ngủ dười đất, không đi học, phải làm việc từ sớm đến tối, ăn uống rất tệ hại… vậy mà nó vẫn vui và rất vui sống.
Tôi tắt TV để đi tắm. Tôi nhìn vào gương và suy nghĩ về chính mình. Tôi đã thua một đứa trẻ châu Phi ít học. Tôi đã nói dối, đã che giấu tất cả về những gì mình cho là xấu, về cái thân xác giúp tâm hồn tôi nương náu, về gia đình đã nuôi tôi lớn khôn. Tôi khác gì một kẻ vô ơn? Tôi đã không thể chấp nhận chính mình thì có thể chấp nhận được ai? Tôi đang có đầy đủ tất cả những bộ phận của một cơ thể bình thường. Tôi có nhà đàng hoàng, được ăn ngon, được đi học… Thế tôi cần gì nữa? Một đôi mắt nai to, một cái miệng khi nhoẻn cười làm cả thế giới nghiêng ngã hay khuôn mặt trái xoan với cái cằm dài chụp hình rất dễ thương? Ba mẹ giàu có, anh chị đi du học? Một căn phòng dễ thương màu hồng, có đủ mọi thứ trên đời? Tất cả chỉ là những điều xa vời, không thể, chỉ là tưởng tượng và hư vô để tôi thêm ghét chính bản thân, ganh tị với những ai sung sướng, xinh đẹp...
Điều đó không hề có lợi cho tôi, nó chỉ làm cho tôi trở nên phát xít hơn mà thôi. Tôi đã nghĩ được. Tôi bắt đầu chấp nhận chính mình. Da mặt tôi có thể bị mụn, mắt có thể bụp, miện có thể vô duyên, mẹ tôi có thể ít chữ, chị tôi có thể ở địa vị thấp nhưng tôi sẽ làm tất cả để những thứ đó thật sự có nghĩa với tôi.
Tôi bắt đầu chấp nhận, giải thích, đối diện với chúng như những điều tự nhiên trong cuộc sống, như mặt trời mọc ở hướng đông và như đứa bé câu Phi kia vui với cuộc sống của chính nó.
Tôi bắt đầu biết mình xấu và biết tiếp nhận, nói khéo về cái xấu đó chứ không phải là tránh né như trước đây. Khi tôi học lớp 10, lúc tôi búi tóc cao trong giờ thể dục, một thằng bạn trai của tôi bảo tôi giống như ngoại nó. Tôi chỉ cười gượng, xấu hổ vô cùng, thâm chí không muốn nhắc đến chuyện đó lần thứ hai. Nhưng nếu bây giờ nó cũng nói với tôi như vậy tôi sẽ trả lới ngay thật tự hào:” Đó là chính tôi, ML chứ không ai khác. Đó là một phần cơ thể tôi, nó đã sống cùng tôi đến bây giờ. Người khác chê tôi nhưng không thể giúp tôi thay đổi nó cho nên tôi sẽ sống với sự tự hào vì nó”.
Tôi đã viết ra những lời trên đây với sự thật tư tin mà trước đây tôi đã không làm được, chỉ có thể tránh né và xấu hổ.
* * *
Hỡi những ai đang thấy mình “xấu”, về ngoại hình, hay về chuyện gia đình, hãy tự tin vì bạn là bạn chứ không phải ai khác. Bạn có nhiều mụn, nhiều sẹo rỗ, cái mũi hơi lệch, miệng hô, trông như bị bệnh down, lùn, mập, nhà nghèo, ba bạn hay đánh đập mẹ bạn, chị bạn học dở… và có thể là những đều tồi tệ nhất trên thế giới này...
Người khác có thể chê nhiều về chúng. Nhưng đó là cách nhìn của họ, cách mà không thể giúp ta đuợc gì. Với chúng ta, thì đó không phải là số phận, mà là cơ hội, để chúng ta vượt lên chính bản thân, để chấp nhận tất cả, để sống, để làm việc và để cải thiện mọi thứ. Chúng ta sẽ hài lòng với những gì đang có dù nó tốt hay xấu và sẽ sống để đạt được những điều tốt đẹp chưa có. Chúng ta sẽ ghi dấu những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời ngắn ngủi, những điều vĩ đại từ tâm hồn và trí tuệ của ta.
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00