Giao diện tiếp cận

''Bùa hộ mệnh''! Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Sau một thời gian yêu nhau, khi ''con ong đã tỏ đường đi lối về'', không ít cô gái lo sợ bị bỏ rơi. Vì thế không ít cô đã yêu cầu bạn trai đi đăng ký kết hôn (ĐKKH) hoặc cố tình để ''dính bầu'' và xem việc đó như lá ''bùa hộ mệnh'', nhằm ràng buộc người yêu

Từ sự mai mối của bạn bè, Ánh Dung và Minh Sang yêu nhau khi cả hai đang học năm thứ II ĐH Khoa học Tự nhiên. Mối tình của họ rất đẹp. Hàng ngày, Sang cọc cạch đạp xe chở Dung đi học, rồi cùng học bài, chỉ đến tối thì mỗi người mới bận rộn với việc dạy kèm riêng. Mơ ước về một đám cưới sau khi ra trường, với suy nghĩ trước sau gì cũng thuộc về nhau nên họ đã vượt quá giới hạn trong một lần đi chơi ở Vũng Tàu.

Sau khi tốt nghiệp ĐH, chưa xin được việc làm, Dung tiếp tục làm gia sư, Sang xin làm tiếp thị dầu gội và dĩ nhiên là kế hoạch tổ chức cưới của họ phải hoãn lại. Lúc này, Dung - Sang quyết định mướn nhà sống chung để tiết kiệm một suất tiền thuê nhà và nhất là đỡ mất công Sang tối nào cũng đi 45 phút mới được gặp người yêu. Sống chung, Sang được Dung chăm sóc như một người vợ lo cho chồng: nấu cơm, giặt ủi quần áo và Dung còn chịu đựng những cơn bực tức, cáu giận từ công việc của Sang.

Góp gạo thổi cơm chung được 2 năm nhưng đám cưới vẫn còn nằm trong ý tưởng của Sang, dù hai người đều lần lượt có việc làm ổn định ở 2 công ty khá nổi tiếng. Mỗi khi Dung nhắc chuyện cưới xin, ban đầu Sang còn nói chờ công việc ổn định. Nhưng khi công việc ổn định, Sang lại viện cớ: “Phải dành dụm để mua một căn nhà nhỏ, cưới nhau rồi sinh con cái mà phải ở nhà trọ thì đến đời nào mới dư được”.

Thấy Sang hứa hẹn mãi, Dung lo sau này Sang chán chê ruồng bỏ mình, nên cô đã yêu cầu anh đi ĐKKH. Vậy là từ giữa năm 2004, về mặt pháp lý thì Dung - Sang đã là vợ chồng, nhưng cha mẹ hai bên đều không hay biết.

Thanh Hà, sinh viên CĐ Kinh tế và Minh Nghĩa, sinh viên ĐH Sư phạm Kỹ thuật, tình cờ quen nhau khi đi dự sinh nhật của một người bạn. Sau vài tháng tìm hiểu, họ chuyển từ tình bạn sang tình yêu. Hà học CĐ, ra trường sớm hơn Nghĩa một năm. Nhờ sự lanh lợi và chịu khó nên cô đã trở thành bà chủ của một shop bán hàng lưu niệm tại quận 3 khi còn ngồi ghế nhà trường.

Từ lúc quen Nghĩa đến khi cả hai “sống thử”, mọi thứ của người yêu đều do một tay Hà lo. Bạn bè nhìn vào đều tin rằng chỉ còn chờ ngày Nghĩa ra trường là họ tổ chức cưới.

Thế nhưng, Hà chờ dài cả cổ mà chẳng thấy người yêu cầu hôn. Dẹp qua tự ái của con gái, cô nhắc nhở thì Nghĩa ậm ừ: "Từ từ đi em, chúng mình đều chưa đến 25, còn quá trẻ mà. Anh muốn tạo sự nghiệp riêng chứ không phải là cái bóng của em”. Tin tưởng Nghĩa, Hà cũng cố gắng chờ đợi. Nhưng đám cưới đâu chẳng thấy, chỉ nghe tin Nghĩa đang cặp bồ với một cô gái khác. Hà nổi cơn ghen, truy hỏi, Nghĩa chối đây đẩy.

Yêu nhau đã 6 năm nhưng Nghĩa vẫn không chịu cưới, lại có tính lăng nhăng nên bạn Hà khuyên: “Hoặc chia tay, hoặc phải làm cho Nghĩa cưới”. Vì yêu Nghĩa và cũng vì hai người còn có chung một số tài sản, nên Hà chọn giải pháp thứ hai “phải làm cho cưới” là để “dính bầu” nhằm buộc Nghĩa chịu trách nhiệm.

Có tờ giấy ĐKKH trong tay, Dung cảm thấy như mình nắm chặt được Sang trong tay nên cô rất yên tâm chờ đến ngày cưới. Sau nhiều lần Dung thúc giục, Sang hứa chắc chắn: “Em chờ đến cuối năm đi”. Đến hẹn Sang lại viện lý do này nọ để tiếp tục hứa “cuối năm sau”.

Dung biết rất rõ những lý do trên không phải là sự thật, chỉ là cái cớ để Sang bay nhảy với những cô gái khác. Bao nhiêu lần Dung phải rơi nước mắt khi bạn bè hỏi lúc nào hai người cưới, hay mỗi khi bà mẹ hối thúc con gái nhanh nhanh lấy chồng. Sự chờ đợi đã biến Dung từ một cô gái xinh xắn, vui tính trở nên ít nói, lúc nào cũng u buồn, mệt mỏi.

Thật ra, không phải Sang không yêu Dung và không muốn cưới cô. Nhưng Sang giãi bày: “Tôi biết không có người con gái nào yêu và lo lắng cho tôi như Dung. Nhưng vì cô ấy quá yêu nên trong tôi luôn có suy nghĩ cô ấy là của để dành cho mình, không bao giờ bị mất. Tôi muốn tự do một thời gian nữa rồi mới cưới”.

Tháng 3, Dung biết được chuyện Sang lấy cớ đi công tác tỉnh, nhưng thật ra là đi Đà Lạt hú hí với một cô gái. Như giọt nước tràn ly, Dung quyết định ly hôn. Khi cô đưa đơn ly hôn cho Sang ký, anh lại năn nỉ. Nhưng đã quá mệt mỏi trước sự hứa hẹn của Sang, Dung vẫn giữ thái độ kiên quyết. Lúc đó Sang đã nổi điên kể dao vào cổ Dung, dọa sẽ giết cô rồi tự tử.

Dung tâm sự: “Phải chi tôi đừng ĐKKH thì chuyện chia tay có lẽ đã dễ dàng. Tình thế hiện nay thì tôi vừa không dám ly hôn bởi anh ấy luôn đe doạ giết tôi, vừa không trông đợi đám cưới vì càng ngày Sang càng tỏ ra cộc cằn, vũ phu. Tôi hối hận vì sự suy nghĩ nông cạn của mình”.

Khổ không kém Dung, với suy nghĩ sau khi mình mang thai thì Nghĩa sẽ chịu trách nhiệm và đồng ý cưới nên Hà đã cố tình để "dính bầu". Biết tin, Nghĩa nằng nặc đòi phá bỏ và anh quyết định phải cưới rồi mới sinh con. Hà không đồng ý, cố giữ lại cái thai vì nghĩ chỉ có vậy mới trói chân được người có thói trăng hoa như Nghĩa.

Bất đồng, hai người gây gổ, tranh cãi triền miên. Nghĩa bực tức đi thuê nhà trọ khác ở, bỏ rơi Hà với cái bụng bầu gần 6 tháng. Bị ruồng bỏ sau 6 năm yêu nhau, mất luôn một số tài sản do Nghĩa đứng tên, Hà như điên dại. Cái mà cô nghĩ là "bùa hộ mệnh" cho mình giờ lại hóa ra "cục nợ", khiến cô không dám về quê hay thổ lộ với cha mẹ, chỉ một thân một mình chuẩn bị sinh nở.

 Xét ở góc độ tâm lý, bà Thu Hiên, chuyên viên tư vấn tâm lý Tổng đài 1088, phân tích: "Đặc điểm của con trai là thích tự do, coi trọng công danh sự nghiệp nhưng cũng không thể thiếu người yêu, nhất là chuyện quan hệ tình dục. Vì vậy khi có người yêu bên cạnh, được chăm sóc, đáp ứng nhu cầu như một người vợ, thì nhiều bạn trai sẽ trù trừ chuyện cưới xin. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc là đến từ sự tự nguyện của hai bên, chứ yêu cầu đi ĐKKH hay cố tình mang thai để ràng buộc người yêu là chuyện miễn cưỡng, bắt buộc; vì thế sẽ khiến cho cuộc sống chung khó hạnh phúc. Chắc chắn đó không phải là giải pháp để giữ người yêu.

Các bạn gái khi trót rơi vào trường hợp này, nếu bạn trai thoái thác, lưỡng lự không muốn cưới thì hãy đủ bản lĩnh nói lời chia tay, để bắt đầu một cuộc sống mới. Không nên vì quá lo lắng chuyện mất trinh tiết, khó lấy chồng mà cố chờ đợi. Thật ra, trinh tiết là giá trị đạo đức, nhân phẩm của một người con gái chứ không phải là cái "tem". Một lời khuyên không bao giờ vô ích là các bạn gái không nên sống thử, bởi “tạm ứng" trước là rất liều, là hạ thấp mình, tự đưa mình vào thế bí và luôn phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ bị người yêu ruồng bỏ". 

Lượt xem: 423

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn



Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 11
Lượt truy cập: 35843040

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik