Anh và tôi Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Đến khi không còn giấu được nữa thì mọi chuyện trở nên thật bi đát hơn. Gia đình xa lánh và đối xử thật buồn. Vào những ngày cuối cuộc đời, anh sống trong bóng tối không biết đâu là ngày đêm. Nỗi cô đơn mặc cảm bị phân biệt đối xử ngay chính trong gia đình cộng với sự dày vò của bệnh tật đã khiến anh bi quan hơn, xa lánh mọi tiếp xúc và trở nên không thiết sống nữa. Tôi tưởng rằng hiểu anh nhất thì thực ra cũng chẳng hiểu chút nào. Đến bây giờ tôi nghĩ lại chợt thấy mình cũng có lỗi với anh phần nào.
Tôi mất đi một người bạn tốt, một người bất hạnh trong chính nỗi bất hạnh của chính mình. Bởi vậy, theo tôi điều cần làm trước tiên nhất để phòng chống HIV/AIDS hiệu quả là xoá bỏ sự kỳ thị, phân biệt đối xử với những người đang chung sống với HIV/AIDS. Đầu tiên là từ những người thân của chúng tôi. Đó là một trong những lý do để tôi xin tham gia hoạt động của nhóm “Vì ngày mai tươi sáng”.
Sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc. Bố mẹ sớm chia tay nhau vì nhiều lý do. Là anh cả anh cũng biết vun vén cho cô em gái đến khi lấy chồng. Khi biết mình bị nhiễm anh hoàn toàn tự kiềm chế những cuộc vui chơi đời thường và biết cách tranh lây nhiễm cho gia đình và cộng đồng. Nhưng là người mặc cảm tự ti anh sống trầm uất bởi vậy thời gian gần đây sức khoẻ anh yếu đi rõ rệt. Mẹ anh lại là con người không chịu hiểu biết về căn bệnh của con mình. Bà cho rằng ăn chung tắm chung cũng bị lây. Có nhiều lần anh vào nhà tắm xong bà lập tức phun nước tẩy xả sạch mặc dù lúc đó anh khoẻ mạnh bình thường không bị bệnh ngoài da. Chuyện ăn cũng vậy, mỗi người trong gia đình ăn một giờ khác nhau bát thì úp riêng.
Đến khi anh bị bệnh đi lại khó khăn, mẹ anh bảo: "Đằng nào cũng chết, chết ở nhà cho xong, đi viện tốn tiền mất thời gian". Tôi ít gặp anh hơn vì cuộc sống hàng ngày bao điều phải lo toan và phần vì gia đình anh rất ngại tiếp xúc với với người nhiễm như tôi. Bởi vậy, anh đã chết dần chết mòn cả về tinh thần lẫn thể xác.
Hôm anh vĩnh viễn ra đi là một ngày mưa bão thật buồn có lẽ ông trời cùng đã hiểu nỗi khổ tâm của anh và cho anh ước nguyện cuối cùng. Anh không nhắn nhủ lại điều gì với bất cứ ai. Không biết rằng đó có phải là điều anh muốn hay vì có quá nhiều điều anh muốn nói mà không nói ra được.
Tôi vuốt mắt cho anh mà lòng đau như chính một phần cơ thể mình bị mất. Tôi nghĩ rằng mỗi chúng ta những người sống chung với HIV/AIDS hãy cất một tiếng nói để mọi người mà đầu tiên là người thân chúng ta hiểu được chúng ta cần sự cảm thông, chia sẻ, yêu thương và giúp đỡ để chúng ta tiếp tục sống và cho dù đã nhiễm HIV/AIDS chúng ta vẫn có thể sống có ích như tất cả.
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Xét nghiệm sớm HIV cho mẹ - Hướng tới loại trừ lây truyền HIV sang con Thứ Sáu, 26/01/2024, 13:00
- 7 dấu hiệu HIV ở nữ dễ nhầm lẫn với bệnh khác Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Cẩm nang những điều bạn cần biết về tình trạng trẻ bị nhiễm HIV Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Xác suất lây nhiễm HIV sau 1 lần quan hệ là bao nhiêu? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Triệu chứng nhiễm HIV qua 3 giai đoạn Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- HIV có lây qua nước bọt không? Thứ Tư, 17/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu nhiễm HIV sau 1 năm gồm triệu chứng gì? Có thể nhận biết nhanh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Xét nghiệm HIV Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Quan hệ với người nhiễm HIV bao lâu thì bị bệnh? Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00
- Dấu hiệu HIV ở nam: Phát hiện sớm tăng cơ hội điều trị Thứ Ba, 16/01/2024, 00:00