Thanh xuân của tôi, em hãy thật hạnh phúc nhé! Thứ Tư, 09/12/2020, 18:34
“Em là An, là giấc mơ, là mối tình đầu của tôi”. Tôi ước mình đã nói ra những điều ấy với em dù một lần, nhưng không, mỗi một ngày trôi qua, tôi chỉ biết nhìn em từ đằng xa, ôm một nỗi lo sợ vô hình chẳng bao giờ đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình “Thanh xuân của tôi, em hãy thật hạnh phúc nhé”.
“Em đâu biết có một người yêu em, tìm mọi cách để ở gần bên em
Em đâu biết có một người coi em như là thanh xuân của anh ấy!”
Tháng 9, một trời thu đầy gió. Tôi, em và đám bạn nhí nhố của chúng ta vừa kết thúc tiết học cuối cùng chiều hôm ấy. Cả bọn lôi kéo nhau chạy ùa nhanh ra cổng, vào quán chè nhỏ của bà Năm cách trường mấy gốc cây rồi rủ nhau ra công viên ngay ngã ba Phan Đình Phùng, tay mỗi đứa không quên cầm thêm là ly nước, gói bánh với cả cây đàn.
Cả bọn ngồi hát, hát vang một góc trời. Thi thoảng, chúng mình lại giở trò trêu chọc người qua đường, hay có lúc trêu ghẹo mấy cặp đôi đang hẹn hò xung quanh đấy rồi cười phá lên.
Một chiều lại một chiều như thế trôi qua, tôi cũng không đếm hết được mình đã cùng em trải qua bao nhiêu chiều như vậy. Chỉ biết, từng ngày cứ thay nhau trôi đi, chỉ có em là ở lại trong trái tim tôi từ lúc nào.
Có những lúc, tôi thật muốn quay trở lại quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp ngắn ngủi ấy. Muốn lại được cùng em tan trường, cùng em đàn rồi hát. Muốn lại nghe tiếng em la mắng dịu dàng. Rồi cả những lần chạm tóc em trong bồi hồi lo lắng. Nắm tay em mà tim đập rộn ràng.
Có những lúc, thật sự muốn quay trở về. Để lại được nghe đám bạn trêu hai ta như một đôi, tôi sẽ lại rượt tụi nó chạy vòng trong lớp học, em thì ngồi ở đó thẹn thùng.
Tôi khi ấy vậy mà lại phản đối dữ dội những lời trêu chọc này. Có lẽ, lúc ấy em không biết, mà hình như tôi cũng không biết, em là giấc mơ của tôi, giấc mơ của riêng tôi thôi. Một giấc mơ mà bao đêm dài của những ngày sau đó, tôi mơ mãi, mơ mãi cũng không muốn tỉnh dậy.
Ừ. Làm sao em biết được, khi mà tôi không nói, tôi cứ giấu nhẹm đi thứ tình cảm mà bản thân vun đắp mỗi ngày chỉ dành cho em.
Lúc ấy, tôi chẳng thấy bản thân dại khờ. Mãi cho đến sau này, em cũng không hề biết. Chỉ có tôi, mỗi một lần nhớ về em đều muốn ngay lập tức quay về với ngày xưa, về lại những ngày có thể nhìn thấy khuôn mặt em nhỏ nhắn mỗi ngày, thấy môi em cười rạng rỡ mỗi khi nhìn thấy tôi và còn có thể gọi tên em “An”.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một bài hát đã cũ. “Này, cậu không định đến dự lễ cưới của An sao? Mau lên, sắp tới giờ rồi.”. Lúc này, tôi mới trở về với hiện thực bên trong căn phòng nhỏ, bộ com-lê đã chuẩn bị sẵn sàng. Với tay lấy tấm thiệp đặt trên bàn, tấm thiệp có tên em “An” – an trong “an yên”, tên của em thật đẹp kèm một dòng viết tay, nét chữ quen thuộc “Cậu nhớ đến dự nhé, tớ sẽ chờ, An!”.
Tôi đã hứa với em, tôi sẽ đến vào ngày em trở thành cô dâu. Nhưng lúc này, sao tôi vẫn còn ngồi ở đây, trong căn phòng nhỏ thiếu ánh đèn như thế này.
Tôi đang níu kéo kỷ niệm hay chối bỏ hiện thực đang diễn ra, tôi đang nuối tiếc hay tự trách mình ngốc nghếch vì đã không nói lời nào. Tôi có nên gọi cho em sau khi mọi thứ đã qua, nói rằng tôi quên mất lời hẹn hôm ấy với em rồi, chỉ để lại ghé góc quán quen.
Và rồi tôi cũng đi. Vì một lời đã hứa với em, tôi không muốn bản thân mình bội bạc. Vì muốn được nhìn thấy em trong bộ váy trắng cô dâu thật xinh đẹp dù đi bên em chú rể chẳng phải tôi.
Có lẽ bây giờ em cũng đang ngơ ngác chờ với khuôn mặt ngây thơ hệt như em ngày nào vẫn hay chờ tôi qua nhà đưa đi học.
Và rồi tôi cũng đến. Cũng đã nhìn thấy em, em xinh đẹp, rạng rỡ, đang nở một nụ cười nhưng chẳng dành cho tôi. Hôm nay, trên lễ đường, em nguyện thề trăm năm với một chàng trai khác, người đó em yêu và chắc cũng yêu em thật nhiều.
“Em là An, là giấc mơ, là mối tình đầu của tôi”. Tôi ước mình đã nói ra những điều ấy với em dù một lần, nhưng không, mỗi một ngày trôi qua, tôi chỉ biết nhìn em từ đằng xa, ôm một nỗi lo sợ vô hình chẳng bao giờ đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình “Thanh xuân của tôi, em hãy thật hạnh phúc nhé”.
© Lâm Oanh - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- uổi trẻ hãy yêu người mình muốn dù có phải chia ly Thứ Tư, 09/12/2020, 18:19
- Tình đầu một thời khắc cốt ghi tâm Thứ Tư, 09/12/2020, 17:00
- Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn Thứ Tư, 09/12/2020, 16:00
- Em không thương anh nữa, em bận thương em rồi Thứ Tư, 09/12/2020, 11:00
- Chúng ta xứng đáng được hạnh phúc hơn như thế Thứ Tư, 09/12/2020, 10:01
- Tình yêu không phải là sự so đo xem ai hơn ai thiệt Thứ Tư, 09/12/2020, 10:00
- Cảm ơn anh đã đến dù chỉ là một khoảnh khắc trong đời Thứ Tư, 09/12/2020, 09:00
- Những ngày chông chênh Thứ Ba, 08/12/2020, 15:21
- Hãy coi sai lầm của chồng chỉ là một "khúc cua" trong hôn nhân Thứ Hai, 07/12/2020, 18:00
- Trở về đi, người bạn tôi yêuTrở về đi, người bạn tôi yêu Thứ Hai, 07/12/2020, 12:01
- Gia đình nhỏ hạnh phúc to Thứ Hai, 07/12/2020, 12:00
- Nghệ thuật xây dựng kịch bản phim từ chất liệu văn hóa dân tộc Thứ Hai, 07/12/2020, 09:30