Học cách đi một mình Thứ Tư, 10/06/2020, 09:00
Bước tiếp những ngày không nhau vốn chẳng dễ dàng, thói quen kề cạnh khiến người ta cảm thấy chơi vơi khi chẳng còn bàn tay nào dẫn lối. Nhưng có những con đường ta buộc phải đi một mình và có những con người ta buộc phải rời xa. Đó mới chính là cuộc đời.
Một ngày tháng Ba, bầu trời trong xanh, mây trắng nhẹ trôi, lòng tôi thì đầy bão tố.
Tôi vừa chia tay mối tình tám năm của mình, tính đến bây giờ anh ấy là người đồng hành cùng tôi lâu nhất trên chuyến tàu cuộc đời. Cả hai đã từng dành cho nhau những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất và nghĩ rằng đối phương là lựa chọn cuối cùng của mình. Nhưng duyên số đã chỉ định, đã đến lúc chúng tôi phải kết thúc sứ mệnh trong hành trình của nhau, chẳng thế chối từ.
Chuyến tàu dừng ga, người ta bước xuống và bắt đầu một hành trình mới. Tôi và anh cũng không ngoại lệ.
Ngắm nhìn những cánh hoa sưa bay trong gió, đường Thanh Niên hôm đó vẫn rất đẹp, con đường mà tôi thích nhất mỗi độ tháng Ba xuân về. Anh vẫn thường đưa tôi đến đây, nắm tay tôi đi trên con đường này. Đã bao mùa hoa rồi nhỉ? Tôi lại ngẩn ngơ nghĩ về ngày xưa.
Hóa ra những kỷ niệm đẹp lại là thứ khiến ta đau đớn khi đứng trước quyết định buông bỏ một mối quan hệ, chứ không phải là vết thương lòng mà đối phương mang lại.
Ngày hôm ấy, chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau, chẳng biết đã tránh nhìn vào mắt nhau bao lâu. Có lẽ anh vẫn sợ nhìn thấy những giọt nước lăn dài trên má tôi, còn tôi thì sợ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh. Tôi sợ anh sẽ ôm lấy tôi, sợ mình sẽ yếu lòng, sợ cả hai sẽ lại cho nhau cơ hội rồi thêm một lần làm tổn thương nhau.
Thời gian đang bào mòn đi nỗ lực cuối cùng của chúng tôi, hai con người đã từng yêu thương nhau tha thiết giờ lại vô tình gieo vào lòng nhau những nỗi đau chẳng thể nào nguôi.
Anh chẳng còn đủ kiên nhẫn và bao dung cho những khờ dại nơi tôi, còn tôi chẳng đủ dịu dàng để giữ lửa tình yêu. Năm tháng trôi đi, nhiệt huyết dần vơi, bàn tay dần buông lơi, giấc mơ xưa bỗng hóa xa vời…
Tôi nhìn lên bầu trời, hít một hơi thật sâu, dừng lại và nói với anh rằng: “con đường này mình sẽ cùng nhau đi đến đây thôi, đoạn đường còn lại em sẽ một mình bước đi…”
Tôi quay lưng, cố ngăn những giọt nước mắt không rơi. Gió vẫn thổi, hoa vẫn bay, lời chia tay vừa nói ra đã thấy nỗi cô đơn ùa về.
Lời chia tay nhẹ tênh như cánh sưa bồng bềnh trong gió. Chỉ có lòng người nặng trĩu những nỗi niềm ưu tư. Hóa ra cách chia tay của những người trưởng thành là vậy!
Hà Nội, mùa hoa sưa thứ tám. Vẫn con đường ấy, vẫn hai cái bóng dáng thân thuộc ấy, nhưng lại đi về hai hướng không nhau.
Tôi tự nói với lòng mình rằng, có những mối quan hệ không nhất thiết phải đi cùng nhau đến cuối con đường, chỉ cần bên nhau một thời gian có ý nghĩa là được.
Chúng tôi đã từng nắm chặt tay nhau, từng ngồi lại thấu hiểu, sẻ chia bao buồn vui trong những ngày tuổi trẻ chênh vênh nhưng vô cùng đẹp đẽ. Và chọn cách dừng lại khi những điều tốt đẹp đang dần phai, để chỉ giữ lại những ký ức đẹp nhất, bình yên nhất; nói với nhau lời chúc phúc, giấu nhẹm đi nỗi đau vẫn nhói lên trong lòng. Hoài niệm và tiếc nuối, sẽ vẫn còn trong nhưng năm tháng về sau.
Bước tiếp những ngày không nhau vốn chẳng dễ dàng, thói quen kề cạnh khiến người ta cảm thấy chơi vơi khi chẳng còn bàn tay nào dẫn lối. Nhưng có những con đường ta buộc phải đi một mình và có những con người ta buộc phải rời xa. Đó mới chính là cuộc đời.
Tôi đã chọn cách bước đi và những năm tháng ấy sẽ phải lùi lại phía sau, khép lại một quãng thanh xuân rực rỡ sắc màu, tôi nên mỉm cười thay vì đau lòng. Phải không?!
Con đường phía trước, thay vì dùng dằng không chịu bước, tôi sẽ gói ghém những kỷ niệm, cất sâu trong tim và sẽ làm mới tâm hồn mình. Để đi bằng tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Sẽ không bao giờ gục ngã giữa cuộc đời
Tạm biệt nhé những vấn vương ngày cũ
Em bây giờ đủ mạnh mẽ bước đi
Sẽ chẳng vì bất cứ điều gì
Để nỗi buồn in trong đáy mắt
© Thu Hương - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Bạn có phải là cha mẹ trực thăng không? Thứ Năm, 27/02/2025, 00:00
- 30 mẹo để giành được sự tôn trọng của người khác! Thứ Bẩy, 18/01/2025, 00:00
- Bạo lực tình dục có thể gây ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe Thứ Sáu, 10/01/2025, 00:00
- 20 Điểm Chung Của Những Người Có Mối Quan Hệ Tuyệt Vời Thứ Ba, 07/01/2025, 00:00
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Tha thứ cho người lớn Thứ Ba, 09/06/2020, 18:00
- Nếu là một hạt bụi nhỏ, hãy là một hạt bụi lấp lánh tự do Thứ Tư, 03/06/2020, 19:40
- Đừng đợi chờ để hoài phí thanh xuân Thứ Tư, 03/06/2020, 18:00
- Hạnh phúc gần hơn khi tôi tin mình xứng đáng Thứ Tư, 03/06/2020, 17:52
- Chồng đi làm về là ôm máy tính thay vì ôm vợ: 6 cách giúp giải tỏa ức chế Thứ Ba, 02/06/2020, 20:00
- Tại sao không thể ngừng yêu một người không yêu mình? Thứ Tư, 27/05/2020, 18:30
- Mùa phượng nở là mùa chia tay Thứ Tư, 27/05/2020, 18:00
- Hãy trân trọng những điều bình dị Thứ Tư, 27/05/2020, 16:00
- GIÁ TRỊ CỦA SỰ LẮNG NGHE Thứ Sáu, 22/05/2020, 10:00
- Đừng nhớ về lý do ta bắt đầu Thứ Sáu, 22/05/2020, 10:00
- THANH XUÂN CỦA EM CÓ ANH Thứ Năm, 21/05/2020, 14:33
- Những sự thật phũ phàng nhưng đúng đừng hỏi Thứ Tư, 20/05/2020, 18:30