Giữa trời mưa Thứ Hai, 25/09/2006, 10:48
Đang vội vàng thu dọn, nó nghe thấy "rình" một tiếng phía dưới sân.
- Ơ sao bưởi của ai mà lăn hết ra ngoài sân thế kia nhỉ? Nó nói với cô bạn, rồi tập trung vào công việc của mình, nhưng trong lòng vẫn cứ băn khoăn.
Cố rướn người, căng mắt nhìn nhưng chẳng thấy có một ai, nó lại thụt vào. Nó tự nghĩ: “Quái lạ, không thể đầy một rổ bưởi lăn ra giữa sân mà không có chủ nhân. Nó lại nhô ra bám sát vào cửa.
Trời ơi, bưởi, cái xe đạp, cái bao tải… rồi cái mũ… anh thanh niên nằm dưới đống đồ không một mảnh áo mưa, người không nhúc nhích. Sao vậy, chẳng nhẽ anh ta bị ngất.
Nó cố gào to, có người nằm dưới mưa.
Anh thanh niên phêu phào: “Từ bốn giờ sáng tới giờ cháu dậy cất hàng rồi đi bán, nhưng tới một giờ mà vẫn chưa bán được quả nào, chẳng dám vào quán ăn”. Nó thấy mắt mình cay cay.
Bác tổ trưởng hỏi có số điện thoại của người thân nào không để gọi điện nói người ta đến giúp. Anh bán bưởi buồn thỉu lắc lắc: “Chỉ có số điện thoại của người hàng xóm gần nhà cháu ở quê thôi, nhưng bác đừng gọi”. Nó biết: Nhà anh có hoàn cảnh tới mức nào anh mới phải lên đây mưu sinh kiếm sống. Ở nhà quê cũng làm gì có tiền mà đón anh về chăm lo.
Khi cơn mưa bắt đầu ngớt nó có việc phải đi ra ngoài, nó nhìn thấy anh bán bưởi đã được người dân cho một bộ quần áo cũ để thay, tay cầm lương khô được người ta cho. Không biết anh có nuốt nổi cái bánh như cục gạch ấy không?
Trên đường đi nó cứ nghĩ mãi tới các bà, các chị tiểu thương Sài Gòn, đã thành lập được những nồi cháo tình thương cho những người dân nghèo tại các bệnh viện. Và cả những khu ăn tạm miễn phí cho người lao động nghèo. Nó ước gì mình có đủ khả năng kinh tế để làm việc đó ở ngoài Hà Nội này.
Khi quay trở về anh bán bưởi đã không còn ở khu phố nữa. Ngó vào nhà nào hầu như nó cũng thấy có một vài quả bưởi trong nhà. Nó hiểu rằng, người dân tốt bụng đã mua giúp cho anh. Nhưng rồi, những lúc cơ nhỡ khác, liệu anh và những người cơ nhỡ, nghèo khổ khác có nhận được sự giúp đỡ như vậy không? Nó thấy mũi mình cay cay.
Từ hôm đó, đồ dùng trong nhà không dùng nữa nó chỉ gọi cho các chị đồng nát mà không khi nào lấy tiền. Dù có thể thu nhập của các chị còn cao hơn lương của nó.
Bình Giang
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
Các tin khác
- Mẹ lạnh lắm phải không? Thứ Ba, 19/09/2006, 16:54
- Giúp bạn khỏe mạnh hàng ngày Thứ Hai, 18/09/2006, 15:49
- Tha thứ mãi mãi Thứ Sáu, 15/09/2006, 20:50
- Hôn nhân Thứ Năm, 14/09/2006, 18:06
- Để cuộc sống là hương hoa Thứ Ba, 12/09/2006, 18:19
- Sức mạnh của tình yêu Thứ Sáu, 08/09/2006, 19:38
- Hoa Hướng Dương Thứ Năm, 07/09/2006, 18:14
- Những chú chó con ở cửa hiệu Thứ Tư, 06/09/2006, 20:51
- 9 điều cần nhớ trong cuộc sống Thứ Ba, 05/09/2006, 18:21
- Hoa hồng trắng và búp bê Thứ Năm, 31/08/2006, 16:08
- Những viên sỏi diệu kỳ Thứ Tư, 30/08/2006, 20:57
- Nâng cao văn hoá điện thoại Thứ Hai, 28/08/2006, 15:03