Em trả lại anh đoạn thanh xuân đầy nuối tiếc Thứ Ba, 12/04/2022, 15:00
Hóa ra, khi đã muốn chia tay, người ta thường có vô số lý do để rời đi. Chỉ cần muốn rời đi, thì cái giống gì cũng là lý do để dừng lại. Còn tôi, chỉ có duy nhất một lý do để ở lại - đó là yêu anh.
Nhanh thật, mới đó mà tháng ba đã sắp qua đi, những cơn mưa đầu mùa hạ cũng sắp khiến những kẻ cô đơn thống khổ hơn bao giờ hết. Có lẽ, mưa cũng làm người ta chậm lại để thôi phải vội vàng với những xô bồ của cuộc sống, để có thời gian nhận ra rằng “tuổi trẻ của mình là một bài ca buồn tẻ và vô cùng cô độc.”
Năm đó tôi gặp anh, giữa cái ngô nghê của cô bé vừa chập chững vào đại học. Cuộc đời tôi cứ như thế mỗi ngày một thay đổi, từ vô vàng màu sắc đến đơn điệu nhạt nhòa. Tôi đã nghĩ cuộc sống khi đó đã bước sang trang mới - một trang mới đầy lời ca của hạnh phúc, của tình yêu, của một thứ gọi là đặc ân mà Thượng đế ban cho tôi. Nhưng không phải, đó dường như là một cú vấp đau nhất trong suốt cuộc đời.
Sống đến từng tuổi này, tôi luôn ngưỡng mộ những niềm hạnh phúc giản đơn, đó là nơi ẩn náu cuối cùng của những ngày giông bão.
Thật tuyệt biết bao khi mà sau một ngày dài mệt mỏi trở về nhà, có người chờ bạn về và hỏi “Hôm nay thế nào, có mệt lắm không ?”. Một bữa cơm nóng và vòng tay ấm áp của người thương chưa bao giờ là thừa thãi. Nhưng nó lại là thứ xa xỉ nhất đối với tôi hiện tại.
“Dù ở thời đại nào, tầng lớp nào đi chăng nữa, sâu thẳm trong ta vẫn cần sự dịu dàng từ tận đáy lòng hơn là những phù phiếm xa hoa”. Tôi đã luôn mơ về một vòng tay ấm ghì chặt mình mỗi đêm, sưởi ấm những tổn thương mất mát trong trái tim tôi bao năm qua, chỉ bằng một nụ hôn chúc ngủ ngon trên trán và một ánh mắt ngập sự dịu dàng.
Và khi đó tôi đã gặp anh, người cho tôi biết cái gì gọi là tình yêu, cho tôi biết cái gì gọi là nuông chiều hết mực, cho tôi biết cái gì gọi là sự ấm áp nhiệt thành. Để tôi một lần nữa tin vào thứ tình yêu màu nhiệm mà anh ban cho, nếm trải nỗi đau đến thấu tim buốt ngực của cái gọi là “tình yêu”.
Anh có nghe thấy không, rằng trái tim tôi đang thổn thức, nó đau đớn và buồn bã. Sự tin tưởng và chân thành, của cái gọi là hi sinh và mù quáng.
Anh có nghe thấy không, bài hát quen thuộc theo gió tát vào tôi những cái tát đau đớn và nhớ đời. Tôi tuyệt vọng và rồi tôi vùi mình trong mớ suy nghĩ điên rồ của chính mình, về anh, về chúng ta. Và anh có nghe thấy không, tiếng kêu của những sai lầm. Tôi đã không còn can đảm nhìn bản thân trong gương, tự nhìn mình một cách thảm hại và thật thất bại.
Tôi đã chẳng thể làm tốt hơn bất cứ thứ gì trong cuộc sống hiện tại, suy sụp và gục ngã. Cô đơn và cô đơn hơn gấp vạn lần. Cả thế giới của tôi dường như đều đổ sập khi anh đi.
Đáng sợ nhất trong phải là lòng người, mà là sự vô tình của đàn ông. Khi yêu họ đều là những đứa trẻ chưa lớn, là một con mèo ngoan quấn quanh bên cạnh bạn. Cho đến khi họ chán chê với cái cách mà bạn yêu anh ta, và rồi anh ta im lặng và biến mất.
Bận là giả. Không nhìn thấy tin nhắn là giả. Không thể dành nhiều thời gian cho em cũng là giả. Nhưng không yêu em nữa lại là thật. Chỉ là tôi không thể nhận ra sớm hơn.
Hai mươi cuộc gọi. Gần mười một tin nhắn. Nhưng chỉ đổi lại sự im lặng. Đó là cách cuối cùng để anh yêu tôi đó ư. “Đó là điều anh luôn mặc cảm. Và anh không muốn đối diện với em nữa” – là cách anh muốn kết thúc đó ư.
“Anh biết sẽ có ngày em chán anh. Cái này thì anh chắc chắn”, hóa ra qua từng ấy thời gian, tình cảm của tôi không đủ để anh an tâm và tin tưởng tôi hơn một câu ước lượng sao.
Gửi trả anh một đoạn thanh xuân đầy hối tiếc và những sai lầm. Hóa ra, duyên đến chưa hẳn là duyên phận. Bởi vốn dĩ, nghiệt duyên cũng là duyên. Hóa ra cho đến cuối cùng chân thành của tôi cũng không thể cảm hóa được anh. Hóa ra, khi đã muốn chia tay, người ta thường có vô số lý do để rời đi. Chỉ cần muốn rời đi, thì cái giống gì cũng là lý do để dừng lại. Còn tôi, chỉ có duy nhất một lý do để ở lại - đó là yêu anh.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Không bao giờ là quá muộn để yêu Thứ Hai, 11/04/2022, 00:00
- Càng lớn cuộc sống càng đắt đỏ Thứ Sáu, 08/04/2022, 11:00
- Nếu một ngày chúng ta gặp lại nhau Thứ Tư, 06/04/2022, 15:56
- Cảm ơn anh, người đã cho em một tình yêu trọn vẹn Thứ Ba, 05/04/2022, 14:00
- Chúng ta đủ lớn để chấp nhận hiện thực rồi Thứ Sáu, 01/04/2022, 11:00
- Cuộc sống của người độc thân: Cô đơn hay viên mãn? Thứ Năm, 31/03/2022, 00:00
- Anh mong mình có thể nhớ em mãi Thứ Ba, 29/03/2022, 15:00
- Chẳng có thất bại nào là mãi mãi Thứ Hai, 28/03/2022, 12:00
- Cuộc sống xung quanh tôi Thứ Sáu, 25/03/2022, 09:00
- 5 điều cần cân nhắc khi hẹn hò sau đại dịch Thứ Năm, 24/03/2022, 15:00
- Những tổn thương trong tình bạn Thứ Tư, 23/03/2022, 21:00
- Chỉ cần em yêu anh là được Thứ Ba, 22/03/2022, 16:00