Có bao giờ em biết tôi yêu em nhiều ra sao? Thứ Năm, 24/12/2020, 17:15
Em yêu người ta nhiều đến mức nếu bây giờ gặp lại, em chỉ muốn cười với người ta một cái. Em nói rồi, lại chìm vào giấc ngủ. Nước mắt em rơi trên vai tôi, những giọt nước mắt xót xa, nóng hổi. Còn tôi nước mắt rơi ngược vào tim thầm hỏi “Có bao giờ em biết, tôi yêu em nhiều ra sao?”.
Em đối với tình đầu vẫn luôn ngây ngô, khờ dại như vậy. Chỉ là một ngày trời trở gió và nắng cũng vội vã trốn đi, em nghiêng lòng mình chỉ vì vài giai điệu ngân nga của người ấy.
Khóe môi bé nhỏ cong lên như có ai vẽ lên gương mặt bấy lâu nhuốm màu buồn một ngọn trăng cheo veo, sáng ngời. Em bảo rằng có lẽ em tương tư thật rồi, tâm hồn em ấp ủ tình yêu mà ngày xưa em nào thích nhắc đến.
Chẳng biết em còn nhớ về những đêm em gục xuống chiếc bàn sắt ngoài tạp hóa cuối ngõ, lớn giọng sẽ chẳng bao giờ yêu ai thật lòng nữa. Vậy mà giờ đây, em say đắm đôi mắt một mí cùng mái tóc ngang vai được người ta buộc vội lên.
“Trông bảnh quá, anh nhỉ?”.
Em vẫn hay xuýt xoa cùng tôi về bóng hình em yêu. Tôi biết mà, em luôn dành cả tiếng đồng hồ để thảo luận với tôi rằng nếu người ta mặc sơ mi thì em nên diện váy nữ tính hay jeans đơn giản.
Em bỗng trở nên điệu đà đến kỳ lạ, bởi những lần đi đi lại lại trước gian hàng mỹ phẩm vì phân vân không biết nên chọn sắc son gì trong vài lần sánh đôi. Em thay đổi, đến mức chẳng ai hay biết rằng cách đây tầm vài tuần trước thôi, em chính là một thân xác còm cõi đến đáng thương bị nỗi buồn và cơn đau bòn rút.
Giờ đây trên gương mặt em ngời sáng như cánh đồng lúa mì khi vào mùa thu hoạch. Tỏa nắng và đẹp đẽ vô ngần. Em khi ấy là một kẻ si tình.
Chuyện yêu đương của em chớm nở như mấy bộ phim lãng mạn trên đài truyền hình chúng tôi hay xem vào những đêm khuya trong quá khứ, với mồi nhấm là bia cùng gương mặt tỏ vẻ bất cần và chán chường vì những tình tiết sến súa phát mệt.
Em đã luôn õng ẹo chê rằng tình cảm là những điều biết trước, nhàm chán đến mức, người ta thà rằng sẽ dùng năm xu lẻ cuối cùng để mua một ly cà phê nguội trước trạm xăng thay vì đóa hồng cuối cùng của ngày lễ.
Những ngày yêu đầu, em tỏ ra bất ngờ với những món quà được gửi đến trong các dịp kỷ niệm trong năm. Em trở thành quý cô may mắn trong vùng vì có được anh chàng đẹp trai, dăm ba bữa lại đứng trước mặt em cùng cây đàn guitar và những lời ca như cố tỏ vẻ rằng anh ta đã quen biết em từ khi hai người còn trong nôi.
Em vẫn mang vẻ mặt hạnh phúc và đáp lại những câu chữ sáo rỗng ấy bằng một nụ hôn hay vòng ôm đầy ngọt ngào. Thế rồi, thời gian trôi qua, bẵng đi chưa đầy bốn, năm tháng, nụ cười ấm áp nơi em không còn giữ được sự chú ý từ ánh nhìn của người ta.
Giờ đây, dù điều đem lại cho em chỉ là câu xin lỗi cùng vẻ mặt chẳng chút áy náy gì khi đến trễ. Em vẫn tỏ ra vui vẻ và hoàn toàn quên bẵng đi mất bản tính sợ hãi, chờ đợi vốn có của mình.
Một tình tiết nằm trong dự đoán của tôi. Em bắt đầu trầm lặng và buồn bã. Tôi thấy em chuyển mình trở về con người lúc trước. Tâm hồn em thôi gượng ép với việc yêu mọi thứ vì một người dưng xa lạ.
Em nhạy cảm với tất cả mọi điều. Tôi nhận ra điều ấy vào buổi chiều tàn, em rủ tôi đến bãi cỏ gần con suối trong thị trấn. Nằm giữa đất trời và tay trái em gác lên mặt, tôi biết em không còn muốn trốn chạy những điều xinh đẹp, vốn dĩ vẫn luôn thuộc về thế giới nội tâm của mình.
Giọng em cất lên đều đều, em kể với tôi rằng em đang xem một cuốn phim được chiếu trên màn hình của võng mạc. Bãi rơm đang khô với cái mùi ngòn ngọt có vài ba chú chim nhỏ đậu trên đó, lông ánh xanh dương cùng chiếc mào đỏ, đôi mắt láo liên như kiếm tìm một điều gì mới lạ từ thế giới của loài người.
Những chú ngựa, nhễ nhại mồ hôi, rung rắc lưng vì ruồi hàng đàn, hàng lũ đang bay lòng vòng, ê a tiếng kêu đầy khó chịu. Em kể tôi nghe về thanh âm lao xao của những tán cây lớn tuổi, xếp hàng bên dòng chảy êm ả.
Những làn gió thú vị như mấy đứa trẻ, nhè nhẹ rụt rè, chốc chốc lại mơn man gót chân em. Thiên nhiên ấp ủ em nhiều nhất có thể. Thế nhưng, sau buổi chiều ấy, em lại trở về với những nỗi buồn chất chồng như đống công việc đang rình rập em bên kia cánh cửa nhà.
Anh ta lại đến gặp em trong một sáng tinh mơ, khi em đang chưa kịp tỉnh táo để đón nhận một sự ra đi vội vã, cùng lời tạm biệt và xin lỗi gói gọn trong trang giấy vở đã ngả màu vàng úa.
“Thời gian qua anh rất vui nhưng có lẽ, anh không yêu em nhiều như chúng ta thường nghĩ”.
Em khóc. Tôi chưa bao giờ thấy em tan vỡ như vậy.
Em bảo tôi rằng giờ đây, em chẳng hiểu nổi mình. Em thương nhiều như cách em ghét. Em một nửa muốn đi tìm người ta để hỏi cho ra lẽ, một nửa lại muốn bỏ đấy mà tiếp tục cái cuộc sống còn dang dở hào quang của mình.
Em giằng xé trong tâm can, liệu em đang yêu những kỉ niệm thời người ta còn mặn nồng cùng em, hay thực chất, đau lòng hơn, em bi lụy với tình yêu cho một kẻ không đáng.
Em bảo rằng em căm giận sự lạnh lùng này và cả sự mập mờ mà hai người dằn vặt nhau. Nhưng tôi thừa biết, dẫu có nói vậy, em vẫn thương người ta. Dù ngày đó đã trôi qua được nửa năm rồi.
Em lại đến tìm tôi vào một đêm vắng vẻ. Đồng hồ đã quá mười hai giờ. Tôi ngáp ngắn ngáp dài ra đón em cùng gương mặt nhem nhuốc mascara.
Em gục đầu vào vai tôi, áo em không còn cái hương oải hương mà tôi vẫn ngây ngất. Thay vào đó là những thứ mùi hỗn tạp của bia rượu. Em bắt đầu tâm sự cùng tôi về rất nhiều, rất nhiều mảnh kí ức đang lấp lánh trước mắt em.
Em yêu những chiếc ôm.
Em yêu những lần đan tay thật chặt.
Em yêu những nụ hôn vội người đặt lên trán em vào sáng sớm.
Em yêu bài hát người vẫn thường viết tặng.
Em yêu người ta nhiều đến mức nếu bây giờ gặp lại, em chỉ muốn cười với người ta một cái. Em nói rồi, lại chìm vào giấc ngủ. Nước mắt em rơi trên vai tôi, những giọt nước mắt xót xa, nóng hổi. Còn tôi nước mắt rơi ngược vào tim thầm hỏi “Có bao giờ em biết, tôi yêu em nhiều ra sao?”.
© Phan Quỳnh - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Em đừng một mình nữa, có anh ở đây rồi Thứ Năm, 24/12/2020, 17:00
- Cứ để ba đi về phía ấy, mẹ con mình bước đường rộng thênh thang Thứ Năm, 24/12/2020, 17:00
- Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng khác lối Thứ Năm, 24/12/2020, 16:00
- Bạn trai làm gì cũng phải xin ý kiến mẹ Thứ Ba, 22/12/2020, 19:00
- Lấy hết can đảm để tỏ tình với người kém mình 18 tuổi, tôi không ngờ kết quả nhận lại đầy ê chề nhục nhã Thứ Hai, 21/12/2020, 18:00
- Bước qua mùa Giáng sinh cô đơn Thứ Hai, 21/12/2020, 11:01
- Chỉ cần cậu ngoảnh lại tớ sẽ luôn đợi sẵn Thứ Hai, 21/12/2020, 11:00
- Em cũng muốn yêu nhưng em không muốn vội vàng Thứ Hai, 21/12/2020, 10:30
- Thanh xuân à, cậu là người tớ từng thương! Thứ Hai, 21/12/2020, 10:00
- Khi chiếc đèn trời đã bay xa Thứ Hai, 21/12/2020, 09:00
- Nên chọn người yêu mình hay chọn người mình yêu? Thứ Sáu, 18/12/2020, 08:29
- Bức thư cuối năm, đừng quên gửi lời cảm ơn cho chính bản thân mình Thứ Sáu, 18/12/2020, 08:26