Ngày trước, trên mỗi con đường em về, đều thấy dáng anh đứng đợi. Ngày trước, anh đã làm rất nhiều thứ, chỉ vì em... Nhưng Chỉ là ngày trước mà thôi.
Em cũng không nhớ hai ta đã xa nhau như thế nào. Hình như chẳng một lời từ biệt, chẳng một lý do, chẳng một câu xin lỗi, chẳng một điều gì. Chỉ là những lần em gọi, anh chẳng còn ngay lập tức bắt máy, những lần em nhắn tin, anh cũng chẳng ngay lập tức trả lời. Cứ thế, em chờ đợi, không trách móc, không hỏi han. Để rồi, cứ thế, ta cứ thế mà lìa xa nhau.
Em là một đứa con gái luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Em luôn cười, trước mặt anh, và trước mặt mọi người. Chưa từng ai thấy em khóc bao giờ, kể cả anh. Thế nên có lẽ, anh đã nghĩ em sẽ vượt qua được, anh đã nghĩchỉ cần không nói gì, em sẽ quên.
Nhưng, anh có hiểu không?
Anh có hiểu cảm giác bị lãng quên là thế nào không?
Đó là dù em rõ ràng đã xuất hiện trước mặt anh, đã cố gắng mỉm cười thật tươi với anh. Nhưng đáp lại, chỉ là một cái nhìn vô định, một gương mặt lạnh lùng đến nao lòng...
Vì sao vậy?
Vì em đã bị lãng quên rồi.
Anh có hiểu cảm giác không có quyền ghen là thế nào không?
Đó không phải là khi thấy anh nói chuyện với người con gái khác rồi đau lòng. Mà là ngay cả khi anh không nói chuyện với người ấy, em cũng cảm thấy rất đau. Đau vì lo lắng dù không phải bây giờ, nhưng rồi sẽ có một lúc em phải vô tình thấy anh mỉm cười với họ...
Vì sao vậy?
Người được ghen vẫn còn được nói với anh suy nghĩ của mình, vẫn còn được anh lo lắng mất đi, vẫn còn được nghe anh nói lời xin lỗi, vẫn còn được bày tỏ hết cảm xúc của mình với anh. Còn em, em đâu có quyền ghen.
Anh có hiểu cảm giác không đành lòng là thế nào không?
Đó là khi em biết mình chẳng còn cơ hội được anh quan tâm, yêu thương như ngày trước, là khi em biết mình đã đến lúc phải chấp nhận và buông tay, nhưng vẫn luôn tự an ủi rằng có lẽ vẫn còn hi vọng, có lẽ rồi anh sẽ về...
Vì sao vậy?
Vì em không đành lòng để anh đi.
Anh có hiểu cảm giác nhớ một người là thế nào không?
Đó là một ngày không gặp như cả ngàn thế kỉ, là tên anh được viết lên khắp mọi chỗ em có thể thấy, là món quà anh tặng ngày nào em cũng luôn nâng niu, là giọng nói anh cứ thoang thoảng bên mình, là nụ cười anh như động lực ngày mới, là tin nhắn của anh em phải đọc lại cả trăm lần...
Vì sao vậy?
Vì em rất nhớ anh.
Anh có hiểu cảm giác thương một người là thế nào không?
Đó là dù anh chẳng còn thương em như trước, thì bây giờ, em vẫn thương.
Anh có hiểu cảm giác chờ đợi là như thế nào không?
Đó là khi điện thoại rung lên, điều em nghĩ tới đầu tiên chính là anh gọi đến. Nhưng rồi, lại cười gượng tự ủi an mình, anh bận thôi.
Anh có hiểu cảm giác muốn khóc mà không thể là như thế nào không?
Đó là khi anh gọi lại, em rất muốn khóc òa lên thật to trách móc, muốn gào lên rằng em thật sự rất nhớ anh, nhưng lại chỉ có thể mỉm cười thật tươi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra trên đời.
Phải, em mạnh mẽ lắm! Nhưng, chỉ là khi có anh mà thôi.
Là Con Gái Thật Tuyệt